“Anh xem Bạch Cốt Tinh gì , ngày nào cũng từ một cái hộp tới một cái hộp khác, tan xong đến ăn cơm cũng ăn đối diện với bức tường.” Chung Mạn nghĩ tới sự cô đơn và quạnh quẽ của nữ chính trong vở kịch, trong lòng thấy tắc nghẹn.
“Cô như , lẽ về nhà kết hôn sinh con vẫn hơn ?”
“Đó thật cũng coi như là một công việc, chồng chính là sếp. mà lẽ càng tệ hơn, lúc ở công ty bắt nạt còn thể về nhà oán trách. Nếu chồng là sếp, ức h.i.ế.p thì chỉ thể nuốt xuống bụng, bà nội trợ đúng là chút nào.”
Mạc Lâm , nhướn mày hỏi. “Vậy chi bằng lấy một chồng nội trợ? Như thế cô thể tự sếp, bảo hướng đông, nam tây bắc đều dám .”
Nghe thì lý, nhưng chẳng hiểu tại Chung Mạn nghĩ tới cảnh đó thì nhíu mày. Thấy cái vẻ thù hận sâu sắc của cô, Mạc Lâm hỏi: “Sao , thích ?”
“Bây giờ mới là một truyền thống.”
“Nên khi kết hôn cô định ?”
“ ở nhà sắc mặt chồng mà sống…”
Mạc Lâm xong, dở dở hỏi: “Thế rốt cuộc cô như nào?”
“Thật cũng .” Chung Mạn ngượng ngùng cào cào đầu. “Cho nên vẫn gái ế thì hơn, đằng nào vẫn tự nuôi sống bản .”
“Vậy chẳng giống như cô nữ chính ? Đừng quên là cuối cùng nữ chính đối diện với bức tường ăn bữa tiệc mừng thăng chức của riêng đó.”
“Như thế đúng là thê thảm… Rốt cuộc như nào mới đây?” Chung Mạn thật sự phiền muộn. Từ khi về nhà nghỉ tết cô chút đầu hàng , nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bây giờ đến lúc. Bản còn là như nào, thể lơ ngơ tìm bừa một lấy đại chứ.
“Nếu cô là truyền thống, địa vị xã hội của chồng nhất định cao hơn cô. Chỉ cần khi kết hôn ép cô từ chức, thậm chí thuê một nhân viên theo giờ lo liệu việc nhà, thì hình như còn vấn đề gì nữa, đúng ?” Mạc Lâm tổng kết yêu cầu của Chung Mạn, tiếp. “Thật điều kiện khó đạt chút nào. Như ở Mỹ chẳng hề ai yêu cầu khi kết hôn thì vợ ở nhà. luôn cảm thấy suy nghĩ với phụ nữ giống như một loại trói buộc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-105.html.]
“ đó, tự nguyện từ chức ở nhà là một chuyện, ép từ chức là một chuyện khác!” Chung Mạn lâu lời thuận tai như , đặc biệt là câu từ miệng của một đàn ông, thật sự khiến cô cảm giác tìm đồng minh! “Nói lắm! Nếu ai ai cũng đều nghĩ như , phụ nữ chúng cũng cần vất vả như .”
“Để vợ thể việc cô thích, thật là trách nhiệm của một chồng chứ nhỉ? Chỉ là đa đều nghĩ thông suốt mà thôi.”
“Không ngờ là đàn ông kiểu mới, mời một ly!” Chung Mạn đưa tách bàn tới mặt Mạc Lâm. Mạc Lâm nâng tách lên chạm tách của cô. Hai uống một ngụm, khi đối phương, phát hiện trong mắt đều là ý .
Cảnh tượng hài hoà tới tất nhiên sẽ rơi mắt hai còn . Lúc Diệp Minh Hi bỗng ôm bụng rên rỉ, Chung Mạn sợ tới mức bỏ vội tách tay xuống, lo lắng hỏi:
“Em ?”
“Đau dày.” Diệp Minh Hi đầy đau khổ. “Chắc là ăn cay quá.”
“Đau lắm ? Có cần tới bệnh viện ?” Chung Mạn dậy định đưa bệnh viện, Diệp Minh Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Em nghỉ ngơi một chút sẽ .”
“Thật ? Em chắc chứ?” Chung Mạn vẫn lo ngay ngáy, chịu xuống.
“Vâng.” Diệp Minh Hi gật đầu thật mạnh.
“Thế em uống chút nước .” Chung Mạn đặt một cốc nước ấm mặt Diệp Minh Hi, nghĩ tới việc nếu để bụng rỗng sẽ càng thêm khó chịu, bèn gọi phục vụ tới hỏi: “Chỗ các cháo ?”
“Xin , chúng bán cháo.”
“Hay là mua nhé?” Mạc Lâm cũng dậy, trong tay cầm chìa khoá xe.
Chung Mạn nghĩ ngợi : “ với Minh Hi cùng về . Trên đường ngang qua quán cháo sẽ mua, các cứ ăn tiếp .”
“Sao thể để hai tự về chứ? Bây giờ lấy xe.”