“Bỏ nhà? Vì ?” Thấy Chung Mạn lo lắng như , rõ ràng là vì đang nghĩ đến mấy thứ .
“Em, mấy ngày em bảo nó trẻ con nữa, tự lập. Lúc nó thương tâm, còn nghĩ rằng em ghét bỏ nó…..” Chung Mạn càng càng thấy khả năng, khỏi hối hận. “Lẽ em nên với nó như , dù gì thì sớm muộn nó cũng sẽ hiểu……”
Mạc Lâm lập tức cảm thấy Diệp Minh Hi chơi trò mất tích là vô cùng cao tay. Bởi dù bám lấy Chung Mạn thế nào, Chung Mạn cũng sẽ phản đối.
“Không nên , bằng về chỉ là kẻ vô tích sự mà còn thể trách cứ em lúc ngăn cản . Chưa đến câu con hư tại ? Tuy em bé, nhưng cũng coi như là bậc bề , cũng nên trách nhiệm dạy dỗ bé thật .” Mạc Lâm phân tích khách quan, “Hơn nữa, nếu thật sự bởi vì chuyện mà bỏ nhà , thì rõ ràng suy nghĩ của đủ trưởng thành. Em càng trách nhiệm hướng bé về con đường đúng đắn.”
“ , em cũng vì cho nó.” Chung Mạn bớt áy náy, lấy tinh thần nhấc chén nhấp một ngụm. “Nếu nó thật sự bỏ nhà , em nhất định sẽ dạy bảo nó!”
“Cũng đừng nghiêm khắc quá, trẻ con nên dạy dỗ dần dần.” Mạc Lâm cũng uống một hớp .
Hai đang chuyện, từ cửa chính bỗng truyền đến tiếng chìa khóa lạch cạch. Chung Mạn vội vàng chạy , đúng lúc trông thấy Diệp Minh Hi sắc mặt mệt mỏi đang . Cậu đầu liền thấy cô, khuôn mặt lập tức mừng rỡ ngạc nhiên, tươi đến lóa mắt:
“Chị về ?”
“Sao bộ dạng của em như thế ?” Đồng phục nhăn nhúm, khóe mắt lộ vẻ uể oải. “Em ?”
Diệp Minh Hi trả lời, trái còn móc năm tờ tiền từ trong túi áo đưa cho Chung Mạn.
“Cho chị.” Vẻ mặt tràn chờ mong cùng đắc ý, chờ đợi lời khen ngợi của Chung Mạn.
“Tiền ….. Ở ?” Mặc dù Chung Mạn coi trọng tiền bạc thật, nhưng tiền gì cô cũng lấy.
“Chị cứ cầm lấy .” Cậu kéo tay Chung Mạn, nhét tiền tay cô. “Em tắm .”
“Không , chuyện cho rõ ràng .” Chung Mạn nóng nảy kéo Diệp Minh Hi phòng khách. Diệp Minh Hi thấy trong phòng còn Mạc Lâm đang đó, nét vui vẻ mặt liền biến mất. Cậu bước đến bên cạnh Mạc Lâm xuống, cắt đứt khả năng cạnh Chung Mạn của .
Đối với hành động của , Mạc Lâm chỉ khẽ nhếch lông mày. Chung Mạn thì bận rộn chuyển sang ghế đối diện Diệp Minh Hi, đây là động tác quen thuộc khi cô chuẩn chuyện nghiêm túc.
“Được , đầu tiên xem hôm nay em .”
“Em….” Diệp Minh Hi quanh co, “Em dạo phố với bạn học.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-156.html.]
“Dạo phố?” Dạo phố mà thể biến thành bộ dạng thế ? Chung Mạn tin, bỗng nhiên nhận thấy tay đỏ bừng hết lên, lôi tới hỏi, “Ss!” rụt tay về. Chung Mạn dám túm tay nữa mà đưa tay đến mặt . “Em duỗi tay .”
Diệp Minh Hi sợ sệt liếc cô, chầm chậm vươn tay. Chung Mạn chăm chú, tim nhói đau, làn da trắng nõn xuất hiện một mảng đỏ thật lớn, rõ ràng là vết bỏng. “Đi dạo phố mà thương, còn nhặt tiền? Nói thật cho chị !”
“Em…..” Cậu giương mắt cô, cúi đầu. “Em thêm…..”
“Làm thêm? Em mới mười sáu tuổi, chăm chỉ học hành, tại thêm?” Chung Mạn ngẫm nghĩ, cho rằng hạch sách thái quá, hạ giọng từ tốn hỏi, “Có em thiếu tiền , tại cho chị ?”
Diệp Minh Hi lắc đầu, “Không …….”
“Vậy vì thêm?”
“Em, em chị thêm nữa……” Cậu tội nghiệp thấp giọng dè dặt giải thích, “Chị vốn cần thêm. Đều là vì nuôi em nên ngày nào cũng muộn như mới thể về nhà, đến thời gian để lên mạng cũng …..”
Chung Mạn , nước mắt liền rơi xuống.
Thì , cố gắng của đều ! Thậm chí còn báo đáp!
“Chị đừng .” Diệp Minh Hi vụng về lau nước mắt mặt cô, “Em sẽ cố gắng học tập, thật đấy!”
Chung Mạn càng dữ dội hơn.
Chứng kiến trưởng thành, chứng kiến hiểu chuyện như , cô còn thể gì, cô còn dám gì nữa chứ?
Tay chân Diệp Minh Hi trở nên luống cuống, Mạc Lâm vẫn một mực im lặng ở một bên. Anh thói quen can dự việc riêng của khác, trừ phi xin giúp đỡ thì mới cân nhắc, ngay cả bạn gái cũng ngoại lệ.
Cuối cùng cảm xúc cũng bình thường trở , Chung Mạn nghẹn ngào hỏi:
“Em việc gì?”
“Phục vụ ở nhà hàng Tây, rửa bát chén lau bàn ghế, đơn giản lắm.” Diệp Minh Hi qua loa để kết thúc chuyện, thêm, “Em từ năm nhưng ông chủ luật lao động quy định mười sáu tuổi mới việc……”
“Bắt đầu từ lúc nào?”