Cô gật đầu. Vốn cô cũng cảm thấy muộn quá nên ăn thêm, tránh cho no quá ngủ ngon. Nếu giờ chỉ ăn cháo thì cũng tệ.
Mỗi bọn họ gọi một bát cháo. Mạc Lâm còn gọi thêm món cải thảo nhỏ hầm, đầu hỏi: “Cô mang một ít đồ ăn về cho em họ cô ?”
Chung Mạn lắc đầu, “Chắc nó ngủ .”
Trả thực đơn cho phục vụ xong, Mạc Lâm hỏi: “Buổi sáng lúc cô ngoài nó vẫn dậy đúng ?”
“Hồi nó sẽ dậy bữa sáng cho . như thế vất vả quá, bảo nó từ tối cho tủ lạnh.”
“Tuổi còn nhỏ hiểu chuyện như , đúng là dễ dàng. Xem cô dạy dỗ nó .”
Nghe thấy Mạc Lâm khen , Chung Mạn cảm thấy ngượng. “Không , đừng là dạy nó, tuần còn câu nào với nó cơ.”
“Ồ, hai cãi ?”
“Không .” Nói đến việc Chung Mạn thấy khá chán nản, cô cúi đầu xoay xoay cốc . “Như hôm nay cũn thế, khi khỏi cửa nó vẫn dậy, về nó ngủ mất . Muốn một câu với nó cũng khó.”
“Hay là cuối tuần cùng nó chơi?” Mạc Lâm giúp cô đưa ý kiến. “Ví dụ như dạo công viên, là xem kịch ? Có thể mở rộng tầm mắt cho thằng bé.”
Mắt Chung Mạn sáng rực lên, “Ý kiến tệ. Hồi nó đạo diễn của vở kịch ở trường, xem kịch vặn thể tham khảo một chút.”
“Giờ những đoàn kịch coi học sinh là khán giả mục tiêu, cần chọn cái sâu xa quá nó xem hiểu.”
Nghĩ đến thời gian biểu của , Chung Mạn ủ rũ phát hiện thể sắp xếp thời gian rảnh. Từ thứ hai tới thứ bảy đều khả năng tăng ca tới đêm khuya, ngày chủ nhật duy nhất thì để dự phòng nếu về trung tâm dạy thêm để dạy bù như tuần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-87.html.]
Mạc Lâm đặt cháo mặt Chung Mạn, thấy vẻ mặt mất tinh thần của cô, buồn hỏi: “Sao ủ rũ thế ?”
“Nếu mua vé cho nó tự xem thì quá đáng quá nhỉ?” Cô chống má phiền muộn.
“Không cô lười tới chứ?” Anh trêu chọc. “Hay là sợ kịch của trẻ con quá nhàm chán?”
“Không , vì thời gian.” Cô than thở, dùng thìa khuấy cháo nóng, kể chỗ khó của cho . “Anh như mà xem kịch ?”
“Vì hôm nay cô tăng ca nên chủ nhật cũng thể nghỉ ngơi ?” Anh nhíu mày, đây là sắp xếp dở tệ kiểu gì ? Rõ ràng cô mệt sắp c.h.ế.t , còn vì giúp Lục Hữu Lương mà bằng lòng hy sinh thời gian nghỉ ngơi khó của .
“Việc thật cũng công bằng, dù gì cũng tạm thời lên lớp mà.” Thậm chí cô còn cảm kích Lâm Tịnh chịu dạy , để công việc của linh hoạt hơn.
Nghe xong lời giải thích của Chung Mạn, giữa đôi mày của Mạc Lâm vẫn hề giãn . Rốt cuộc cô Lục Hữu Lương lợi dụng ? Vì một tên đàn ông, vì một giấc mơ màu hồng, hi sinh như thật sự đáng giá ? Nếu một ngày cô phát hiện chân tướng, phát hiện tất cả đều chỉ là là một trò lừa bịp…
Điều thật sự quá tàn nhẫn.
Sự thiện lương của cô nên lợi dụng ? Lục Hữu Lương là nhân viên quan trọng của công ty, nếu sự thật cho Chung Mạn thì tức là đắc tội Lục Hữu Lương. Tổng giám đốc mới cử tới như nên mạo hiểm ?
Lần lời tố giác của Lâm Thành chỉ là âm thầm, áp chế một vài Lâm Thành cũng dám gì. nếu thực sự nhúng tay , nghĩa là đang tuyên bố với tất cả động Chung Mạn, đồng thời cũng sẽ mất lòng hai phe phái chính trong công ty.
Anh thầm suy tính, nên giữ quyết định ban đầu, để Chung Mạn tự hiểu , là tàn nhẫn gõ cho cô tỉnh ngộ?
Nhìn Chung Mạn ở mặt dù mệt mỏi nhưng vẫn mỉm tươi tắn, Mạc Lâm còn chắc chắn như nữa.
“Gì cơ? Thi á?” Vào buổi tối cuối tuần hiếm hoi , Chung Mạn đang cuộn sofa giả chết, lim dim Diệp Minh Hi thông báo từ nhà trường như . Kết quả, cô thấy từ ‘thi’ liền lập tức dậy giật lấy thông báo từ tay , kỹ từng chữ từng chữ một. Thông báo đó cũng chẳng dài, nội dung cũng chỉ là thời gian thi. Cô xem xong mắt sáng như đuốc hỏi Diệp Minh Hi: “Em ôn kỹ ?”