Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:21:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trái tim Thượng Đế cũng thiên vị.
Trong hơn hai mươi năm qua, đây là câu mà Hạ Nghiên Thanh thấm thía nhất. Sau khi về phòng, Hạ Vân mới chỉ mũi cô mắng, lải nhải luôn miệng: “Nghiên Thanh, với con nhiều , tạm nhịn vài ngày, chờ Tần Dư Kiều thì còn việc gì với nó nữa. Con con như thật sự ảnh hưởng đến vị trí em trai con trong lòng ba ?”
Em trai, là em trai.
“Mẹ, vì trong lòng chỉ em trai? Con thì ? Con do sinh ư?” Hạ Nghiên Thanh thể dằn nỗi bi thương, “Chuyện ngày hôm nay là do Tần Dư Kiều liên hợp với đàn ông của cô hãm hại con. Con thật sự hãm hại a, ngay cả cũng tin con ư?”
Hạ Vân nhức đầu: “Những lời con nên với Giang Hoa , một việc trong lòng chính con hiểu rõ, đừng vì nhỏ mất lớn, đánh mất vị trí con dâu của nhà họ Giang.
--
Con dâu nhà họ Giang, Giang Hoa vẫn cho rằng vị trí là của Tần Dư Kiều. Là thanh mai trúc mã, và Tần Dư Kiều từng đóng vai gia đình vô . Anh vốn cho rằng tình yêu của và Tần Dư Kiều sẽ chảy xuôi dòng như tình yêu cổ tích, điều càng về càng hiểu rõ. Bây giờ đòi hỏi một tình yêu thuần khiết còn khó khăn, cổ tích quả nhiên là ảo tưởng vô nghĩa của tuổi trẻ.
Anh và Tần Dư Kiều cùng nắm tay qua vô con đường, và cô từng tưởng tượng vô cảnh tượng trong tương lai, cuối cùng tương lai té ngã ở một ngã rẽ. Sau đó một ngày tỉnh mộng, tương lai bao giờ đến, phụ nữ bên cạnh trở thành Hạ Nghiên Thanh.
Thực Giang Hoa vốn chẳng cảm giác gì với Hạ Nghiên Thanh cả. Hồi bé Hạ Nghiên Thanh là bạn của Tần Dư Kiều, yêu ai yêu cả đường , cảm thấy Hạ Nghiên Thanh giản dị tự nhiên. Về Tần Dư Kiều nước ngoài, quanh quẩn , Hạ Nghiên Thanh thành vị hôn thê của , nhưng thể nào thích Hạ Nghiên Thanh . Bên trong sự chán ghét của với cô, phần nhiều là sự chán ghét của đối với ba, đối với Tần Ngạn Chi và cả chính .
Đây là tình cảm mà cũng rõ, nhưng sâu trong thâm tâm vẫn rõ, Hạ Nghiên Thanh trở thành phụ nữ của . Thật trong ánh của những đàn ông khác , phụ nữ tình tình giống luôn định nghĩa bất đồng. Ví dụ như chuyện điệu bộ, trong mắt đàn ông yêu thì là đáng yêu hoạt bát, còn trong mắt đàn ông ghét cô , dù cho "" thật sự mỹ, vẫn dối trá đến mức khiến buồn nôn.
Đối với Hạ Nghiên Thanh, nhiều năm như , Giang Hoa vẫn luôn tìm khuyết điểm của cô, càng tìm càng nhiều. Anh tích tụ bộ sự bất mãn và chán ghét, đang phá bỏ ranh giới cuối cùng trong lòng , chờ đợi một ngày bùng nổ.
Trên bàn cơm ngày hôm nay, bạo phát, rốt cục cũng lý do quanh minh chính đại. Lần thật sự cảm ơn Lục Cảnh Diệu.
Thực một việc vẫn là công bằng với Hạ Nghiên Thanh, phóng đại vô khuyết điểm của cô, tựa như phóng đại điểm của Tần Dư Kiều. , nhất là đàn ông, luôn luôn thiên vị.
Ở trong thư phòng của Tần Ngạn Chi, Giang Hoa vô cùng thẳng thắn ý nghĩ của , khi xong quan sát vẻ mặt của Tần Ngạn Chi, : “Chú Tần, từ nhỏ chú coi con như con trai, Hạ Nghiên Thanh đối xử với con như , chú thể để cô hãm hại cháu, ạ?”
Tần Ngạn Chi day huyệt thái dương, lời Dư Kiều bàn cơm là lẫy … Nghĩ đến con gái, Tần Ngạn Chi nhất thời , “Giang Hoa, hiểu lầm ? Chắc cháu cũng hiểu tấm lòng của Nghiên Thanh dành cho cháu, con bé chắc chắn những chuyện như …”
Giang Hoa từ từ xuống chiếc ghế dựa lớn khắc hoa, ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng nhếch lên, bất đắc dĩ: “Chú Tần, ngoài việc chú là trưởng bối của con thì chúng đều là đàn ông cả. Với quan điểm của một đàn ông, chú lấy Hạ Nghiên Thanh ?”
“Hoa Tử.” Tần Ngạn Chi châm một điếu thuốc, hít một thật sâu, sương khói lượn lờ nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Khóe mắt Tần Ngạn Chi hai bọng mắt dài nhỏ, lúc rộ lên bọng mắt sẽ cong theo hai mắt, mang vẻ dễ thương hợp tuổi. Theo tuổi tác, vẻ dễ thương trở nên thiết.
“Chú là từng trải, mấy lời vẫn quyền lên tiếng. Cháu đời chuyện cháu hối hận nhất là gì ? Chính là lấy Bạch Thiên Du vợ, nhưng hiện tại chú cũng thể cho cháu , đời chú chỉ yêu một phụ nữ là Bạch Thiên Du. Vì chứ? Bây giờ giới trẻ các cháu thịnh hành câu 'Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu' ? Nói thật, lời sai, một phụ nữ để ở trong lòng mơ mộng thì hơn, nếu cháu thể cho phụ nữ cuộc sống cô .”
Giang Hoa chỉ , mỉa mai tự giễu.
“Chú trong lòng cháu Kiều Kiều. Kiều Kiều đúng là một cô bé , chú cha mà khoe khoang, Kiều Kiều nhiều phẩm chất , thiện lương, kiên cường, thông minh, con bé còn là một cô gái tương đối lãng mạn. Những điều đều là ưu điểm… nhưng con bé thích hợp với cháu. Ví dụ như tính khí nhõng nhẽo của nó, chuyện gì cũng cần dỗ dành. Cháu thử suy nghĩ xem, khi cháu và nó thật sự kết hôn, hết giờ cháu về nhà nó còn cáu kỉnh với cháu, lòng cũng sẽ mệt. Những ưu điểm đáng yêu của nó cũng sẽ trở thành những khuyết điểm mà cháu thể chịu đựng .” Tần Ngạn Chi liếc Giang Hoa, giọng điệu bùi ngùi, “Đôi khi phụ nữ càng mỹ thì yêu cầu của cháu đối với cô gái sẽ càng cao. Thay vì nhất định sẽ thất vọng, bằng tìm một bình thường, khi kết hôn cháu cũng quá nhiều yêu cầu, thỉnh thoảng cô gái biểu hiện một chút, còn thể khiến cháu vui mừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-104.html.]
Giang Hoa càng tươi, điều cuống họng như một nắm cát ngăn chận, cảm giác tiếng thoái lưỡng nan. Hồi lâu mới mở miệng, “Nói toạc , chú Tần cảm thấy cháu xứng với Kiều Kiều… Chú thích Lục Cảnh Diệu hơn mà thôi.”
“Ai… Hoa Tử , cháu hiểu nhầm ý của chú Tần .” Tần Ngạn Chi sắp xếp từ ngữ : “Cháu cũng Kiều Kiều và Lục Cảnh Diệu con , một việc ngay cả chú cũng thể quyết định .”
Giang Hoa thôi nữa, lên đến mặt Tần Ngạn Chi: “Chú Tần cần nhiều nữa, cháu dám mong gì với Kiều Kiều, yêu cầu của cháu đơn giản, chính là chấm dứt với Hạ Nghiên Thanh. Cháu thật với chú, trong lòng cháu, Hạ Nghiên Thanh là cô gái bình thường, mà là cô gái đáng ghét, bây giờ cháu chỉ cần nghĩ tới ngủ ở bên cạnh là cô cảm thấy cuộc đời cháu chính là ác mộng, hiểu ?” Mọi ở đây ngoại trừ Tần Ngạn Chi còn ba của Giang Hoa là Giang Diên Hỉ.
Tần Ngạn Chi khá kinh ngạc: “Như ư?”
“Sao chứ? Tại cháu thể tìm cô gái mà cháu thích, chú cảm thấy phụ nữ dịu dàng khéo hiểu lòng như dì Hạ thích hợp để vợ, nhưng cháu thích tìm mấy cô tính. Cho dù Kiều Kiều, cháu cũng lấy Hạ Nghiên Thanh… Ngoài cháu cũng lỡ làng Hạ Nghiên Thanh.”
“Hơn nữa Hạ Nghiên Thanh cũng là con gái riêng của vợ chú, chú hại con gái ruột của cũng thể hại con gái nhà như . Cha sinh mẽ dưỡng, cháu hiểu chú Kiều Kiều rơi xoáy nước nhà họ Giang. Nói thật, nếu chú thật sự giao Kiều Kiều cho cháu, cháu còn do dự vài ngày đấy.” Giang Hoa một nhiều, dù những lời nên nên đều . Nói xong cảm thấy thể xác nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, như đám mây đen áp lực đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng tan thành khói. Anh thật sự sảng khoái, trái tim thư thái, đầu óc cũng suy nghĩ thông suốt.
“Chú Tần, cháu suy nghĩ của chú và ba cháu, hai nhà Tần Giang tin tưởng lẫn , nhưng cháu cũng với chsu một câu chắc chắn. Ba cháu đến hai năm nữa là về hưu , khi về hưu một việc ông lòng đủ sức, chú cũng cần thiết kiêng kị ông nữa. Thông gia chẳng là cái thá gì hết, chú chỉ cần khuyên ba cháu đừng tiếp tục éo cháu kết hôn với Hạ Nghiên Thanh nữa, cháu sẽ lấy tài liệu cho chú, để chú thể yên kê cao gối ngủ ngon giấc.”
Tần Ngạn Chi thật sự d.a.o động mấy lời của Giang Hoa, khóe mắt nhếch lên, mắt Giang Hoa, thoạt thái độ vẫn quả quyết.
Giang Hoa: “Chú Tần tin cháu ?”
“Đâu .” Tần Ngạn Chi ha ha: “Như , nếu cáu thật sự thích Nghiên Thanh, chú và ba cháu chắc chắn sẽ miễn cưỡng, nhưng chia tay dù cũng là việc hệ trọng, chú với ba sẽ bàn thêm chút. Hoa Tử, tiếp, cháu và Kiều Kiều lớn lên cùng , chú Tần thật sự đối xử với cháu như con trai của , chú Tần cũng hi vọng cháu thể hạnh phúc.”
“Cảm ơn chú Tần.”
“Thằng nhóc , lát nữa cháu về .” Tần Ngạn Chi cũng đưgns dậy khỏi ghế, “Chú lên tầng xem Kiều Kiều thế nào.”
***
Lúc Tần Ngạn Chi lên, Tần Dư Kiều đang thu dọn quần áo, dọn lau nước mắt. Không quá nhập vai do cảm xúc tủi lúc chỉ tạm thời Lục Cảnh Diệu vỗ về, khi thấy Tần Ngạn Chi dâng trào trào xúc.
“Kiều Kiều.” Tần Ngạn Chi tiến lên ngăn cản Tần Dư Kiều, “Đừng giận nữa, mới Tết nhất, con như ba đau lòng.”
“Ba đau lòng?” Tần Dư Kiều sụt sịt, “Con còn đau lòng . Ba, ba luôn mồm bảo con về nhà về nhà, nhưng nơi còn là nhà con ư?”
"Sao là nhà của con.” Tần Ngạn Chi bỏ quần áo của con gái tủ, “Con căn phòng xem, và cả dây đu lầu, còn đủ loại hoa cỏ từ úc con còn bé xíu, gì vật nào ba giữ cho con . Kiều Kiều, con cũng thông cảm cho ba một chút, đôi lúc ba thực sự khó xử, con ?”
“Con ba khó xử, cho nên con trở về, con trở về ba sẽ khó xử nữa ?” Tần Dư Kiều rơi nước mắt ngừng, tiếng nức nở càng lúc càng rõ, “Ba… Nhà đổi nhưng đổi… Ba con ghét nhất điều gì ở cái nhà , chính là thời gian ăn cơm mỗi ngày! Vì bà nội buồn nên ngày nào con cũng giả vờ vui vẻ, ba thật con vui vẻ chút nào ? Con ích kỷ… ba …?”
“Tần Dư Trì gọi ba là ba con so đo gì, nhưng tại Hạ Nghiên Thanh cũng gọi ba là ba… Con thật sự khó chịu, ba ở nước ngoài con ăn chung với mấy bữa ? Ba con mong mỏi cuộc sống một nhà sum họp đến nhường nào ?... Tuy rằng con cũng đây là chuyện khả năng, nhưng vì một liên quan thể ba của con, bà nội của con, còn con chẳng gì cả? Ba ơi, bây giờ con là cái gì?”
“Kiều Kiều.....”
“Ba luôn miệng con là con gái của ba, ba yêu con… nhưng vì con cảm nhận tình yêu đó. Ba ơi…” Tần Dư Kiều sắp thành tiếng, đó xổm xuống mặt Tần Ngạn Chi, ôm lấy đầu gối nức nở tiếng, “Con thật sự cảm nhận … cảm nhận … Ba mấy ngày nay con cảm tháy giống ai …? Là khách, con giống như khách của nhà họ Tần, cái nhà khiến con còn chút cảm giác thuộc nữa .....”