Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:22:01
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“…”
“Hu hu…” Ngoài cửa truyền đến tiếng nức nở của bà Tần, bà Lục Cảnh Diệu đẩy lên lầu. Lúc cáo biệt bà Tần thì bà cụ nhờ đẩy lên tầng. Anh cảm thấy bà Tần tham gia cũng tồi, nhưng khi lên tầng, Lục Cảnh Diệu phát hiện Kiều Kiều sửa kịch bản, bây giờ cô xổm như đứa trẻ đòi kẹo là đang diễn vở kịch nào đây?
Ai cho phép cô lóc như hả???
Anh với cô cố gắng diễn sống động một chút, nhưng quá sống động thì ? Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều xổm đất lóc mà chỉ cảm thấy cốt tủy của sản sinh một chất vô cùng chua xót. Hiện giờ thứ chất chua xót đau buốt trong xương tủy từ từ lan tỏa, đốt lên một mồi lửa trong thể , khiến thương giận Tần Dư Kiều.
Anh vẫn đánh giá thấp tầm quan trọng của nhà họ Tần đối với Tần Dư Kiều, bao giờ thật sự thấy nỗi bi thương và cam lòng Tần Dư Kiều vẫn che giấu. Anh cho rằng đồng cảm với Tần Dư Kiều, thật vẫn còn lâu mới đủ.
“Kiều Kiều… Con là khách, con là cháu gái ngoan của bà nội, con thể là khách …? Có ai con là khách ?” Bà Tần chảy lão lệ tức giận , “Kiều Kiều, con cho bà nội , ai cho con khổ sở như hả?”
“Ai cho con khổ sở như …?” Tần Dư Kiều xổm đất dậy nổi, cô bắt đầu khống chế cảm xúc của , cả run rẩy, cảm thấy như con mèo con ch.ó vứt bỏ, vô vọng, sợ hãi. Hơn nữa cảm giác cam lòng tràn ngập tựa như từng con d.a.o găm đ.â.m về phía cô, đau đến mức khiến cô thở nổi, “Là bà nội, là các cho con khổ sở như . Là ba, là bà nội…”
Bà Tần trông thấy Tần Dư Kiều , cũng đến dừng , “Tại là bà.... Sao thể là bà chứ?”
“Cậu Lục, phiền đưa bà nội Kiều Kiều xuống nhà .” Tần Ngạn Chi với Lục Cảnh Diệu ở phía xe lăn.
Lục Cảnh Diệu mím chặt môi, trả lời Tần Ngạn Chi, đó bà Tần xe lăn mở miệng: “Mẹ xuống, Kiều Kiều đáng thương như , nhất quyết xuống.”
Tần Ngạn Chi thở dài, Lục Cảnh Diệu vẫn mím môi lời nào, chỉ ngoài đóng cửa xoay trở .
“Có một việc vì là bậc con cháu nên , nhưng Tần Dư Kiều là vợ cưới của Lục Cảnh Diệu , thể cô chịu uất ức. Thực những lời từ lúc nhà các vị , điều Kiều Kiều ngăn , nó rằng thể khiến vui. Bây giờ dù Kiều Kiều cũng vui nổi nữa, sẽ thẳng.” Lục Cảnh Diệu nhíu mày thật chặt, đó đưa mắt bà Tần.
Hốc mắt của bà Tần còn đọng nước, sụt sịt cũng tủi , nhất là khi Lục Cảnh Diệu về phía bà thì càng thêm tủi khổ.
“Đầu tiên đến bà. Bà là bà nội của Kiều Kiều, Kiều Kiều vẫn luôn với , ở nhà họ Tần thương cô nhất chính là bà nội. thật sự xin , thấy bà thương yêu cô bao nhiêu. Nếu như đêm 30 đó Kiều Kiều chủ động xuống nước, bà còn tỏ thái độ cho chúng xem ?”
Bà Tần: “… …”
Lục Cảnh Diệu khẽ nhếch khóe môi: “Có trong lòng bà còn trách Kiều Kiều về thăm bà ? bà nghĩ đến chuyện cũng thăm cô chứ? Lúc cô mấy tuổi, còn bà bao tuổi? Bà cần tính toán với một đứa trẻ như ? Mẹ Kiều Kiều là bà , Bạch Thiên Du tính cách thế nào? Kiều Kiều sống những ngày ở nước ngoài thế nào bà ? Bà lúc Kiều Kiều gặp , cô với thế nào ? Cô cô cha . Các cô ở nước ngoài mắc bệnh tâm lý ? Đương nhiên các vị , lúc bà đang bận bồng cháu mà. Còn Tần Dư Trì, tên do ai đặt?”
“…” Bà Tần khẽ .
“Ngẫm đúng là bà.” Lục Cảnh Diệu dịu mặt , sang Tần Ngạn Chi, lúc đang định mở miệng Tần Dư Kiều ngăn cản.
“Lục Cảnh Diệu, đừng nữa.”
“Không nữa, nữa cũng vô ích.” Lục Cảnh Diệu nhếch miệng, “Chúng về thôi.” Nói xong tới kéo Kiều Kiều dậy.
Cuối cùng sự tình diễn biến thành như , thì vẫn nhưng Tần Dư Kiều còn bao nhiêu tâm tư để thu dọn hành lý, tất cả để cho Lục Cảnh Diệu chuẩn . Còn Lục Hi Duệ thì ? Sau khi nhận thông báo của ba cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của .
Tần Ngạn Chi và bà Tần một , một thở dài, Tần Dư Kiều lặng lẽ bên giường lên tiếng, một lúc mới mở miệng: “Con về …”
“Kiều Kiều…”
“Kiều Kiều.” Tần Ngạn Chi đặt tay lên vai con gái, rốt cuộc thì từ bao giờ ông thể cảm nhận sự tủi của con gái nữa, “Kiều Kiều, ba thật sự xin , ba ở góc độ của con để suy nghĩ, ba…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-105.html.]
“Ba, ba cần xin . Con , là con quá ích kỷ nên mới cảm thấy bất công.” Tần Dư Kiều lặng lẽ đầu , đó cúi xuống ôm bà nội, “Bà nội, con về đây, con thật xin khiến cho bà đau lòng, bà hãy chăm sóc sức khỏe thật , con thời gian sẽ trở thăm bà.”
“Kiều Kiều… Bà nội sai , con đừng …?” Bà Tần hoảng vội, “Như … Bà nội bảo đảm với Kiều Kiều, Hạ Nghiên Thanh gọi bà là bà nội, bà trả lời con bé nữa, ?”
Tần Dư Kiều vươn tay lau nước mắt cho bà nội: “Bà nội, bà cũng con cũng chỉ khó chịu trong lòng mà thôi, bà cần vì con mà như , là con quá nhỏ mọn.”
Tần Dư Kiều dứt lời tạm biệt, Lục Cảnh Diệu cũng thu dọn đồ đạc gần xong, Hi Duệ đeo túi cặp sách to đùng đến mặt cụ bà và ông ngoại, : “… Sau con đến nhà ông ngoại chơi nhé.”
Tần Ngạn Chi giữ con gái , nhưng thế nào cũng . Lục Cảnh Diệu năng suất, một tay xách valy, một tay kéo Tần Dư Kiều, Lục Hi Duệ như sợ rớt , long ton theo Tần Dư Kiều một tấc rời. Tần Dư Kiều thấy rút khỏi tay Lục Cảnh Diệu, bế con trai.
Lục Hi Duệ choàng tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Mẹ đừng .”
Mắt Tần Dư Kiều đỏ hồng giống như con thỏ, bởi vì lời của Lục Hi Duệ mà trái tim cũng mềm như thỏ.
Tần Ngạn Chi đuổi theo , ngăn con gái và cháu ngoại. Tiếp đó Lục Cảnh Diệu ở phía phát hiện vợ và con trai ngăn cản thì cướp .
“Kiều Kiều, đừng mà, như …” Tần Ngạn Chi cố gắng thương lượng với con gái, “Ba bảo Hạ Nghiên Thanh dọn ngoài ở, về mỗi con trở về, căn nhà chỉ ba cùng… bà nội, như ?”
Tần Ngạn Chi vẫn thỏa hiệp với con gái, nhưng sự thỏa hiệp của ông tổn thương những hiện đang sống ở căn nhà . Lời của ông lọt tai Hạ Vân cùng Hạ Nghiên Thanh theo phía Hạ Vân.
“Sao thể để Kiều Kiều chứ, cũng là con chúng .” Hạ Vân lạnh, với Tần Dư Trì ở chiếu nghỉ, “Dư Trì, con lên tầng thu dọn đồ đạc , ba con cần chúng nữa, chúng … ba các con đuổi …”
“Nếu thật sự là , chúng thể ở thêm hai ngày.” Lục Cảnh Diệu buông valy xuống, với Hạ Vân.
lúc , Tần Dư Trì từ chiếu nghỉ xông tới, “Ba, con ghét ba, ba cô là chị con, nhưng chị con chỉ một, cô là chị con, cô trở về đây để cướp đoạt tài sản, con ghét cô …”
Tần Dư Trì còn hết, Hạ Vân tái mặt, quát con trai bảo nó đừng nữa. Người khuôn mặt tái nhợt y chang chính là Tần Ngạn Chi. Ông chỉ Tần Dư Trì hỏi: “Ai cho con là chị trở về tranh giành tài sản?!”
Tần Dư Trì Tần Ngạn Chi cho sợ hãi, còn sự tủi và khổ sở của trẻ con, hốc mắt tràn ngập nước mắt nóng bỏng, chỉ Lục Cảnh Diệu : “Là …”
“Chú Tần, chú dạy con trai cẩn thận hơn đấy!” Lục Cảnh Diệu bên lạnh, bộ chán thèm giải thích: “Các vị đối xử với Kiều Kiều như , Kiều Kiều thể ở căn nhà nữa, nếu sẽ cho rằng Kiều Kiều ham tiền tài mới trở về. Kiều Kiều thấy oan ức, còn Lục Cảnh Diệu chịu nổi cơn tức .”
……
Lúc Tần Dư Kiều trở về thành phố S thì là bảy giờ tối. Cô trở về chung cư Nhã Lâm mà tới vườn hoa trung tâm chỗ nhà Lục Cảnh Diệu. Sau khi về đến nhà ôm Hi Duệ ngủ thẳng đến nửa đêm. Nửa đêm tỉnh , Hi Duệ trong lòng đang ngủ say, còn cô thì tiếng động ở phòng bếp nhà đánh thức.
Tần Dư Kiều rón rén rời khỏi giường, xuống nhà bếp. Lục Cảnh Diệu đang dùng chảo nướng thịt bò, Tần Dư Kiều cảm động ôm : “Cảm ơn…”
“Chết thật, hiểu lầm , tự cho ăn mà.” Lục Cảnh Diệu chậm rãi giải thích.
Chiếc đèn chùm tỏa sáng khắp căn bếp, mà ánh rực rỡ bên ngoài tấm kính dày đặc trong đêm.
Tần Dư Kiều vẫn ôm Lục Cảnh Diệu, giọng buồn bã, “Cảnh Diệu, chúng kết hôn .”
Lục Cảnh Diệu sững sờ, “Đừng vội, gấp như gì?”
Tần Dư Kiều: “Thôi .”
Lục Cảnh Diệu xoay : “Thật nhờ xem ngày giờ , đang định bàn với em mà.”