Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:35:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Dư Kiều kéo tay Lục Cảnh Diệu, túm lấy ngón tay . Lục Cảnh Diệu đưa mắt hiệu Lục Hi Duệ, đó Lục Hi Duệ liền chạy về phía ông nội: “Ông nội, mấy ngày nay Duệ Duệ nhớ ông.”

“Ông nội cũng nhớ Duệ Duệ.” Lục Hòa Thước ôm cháu nội lòng, đó dậy, vươn thẳng tấm lưng quắc thước Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu, : “Con ở rể nhà ba cũng xen , nhưng Duệ Duệ của ba thể cháu nhà họ .”

“…” Tần Dư Kiều méo miệng, nhưng Lục Cảnh Diệu bấm tay cô, mặt mày tươi : “Ba, nhà Kiều Kiều nhận con ở rể, cho nên con dẫn con dâu trở về cho ba.”

Lục Cảnh Diệu hớn hở xong, sắc mặt Lục Hòa Thước cũng dịu nhiều. Ông cũng chỉ là tức con trai gì với ông tót đến thành phố G, tưởng ông già cách gì giải quyết chuyện hôn nhân cho con trai ?

Lục Cảnh Thành vốn đang cũng lên, mặt lộ ý : “Em Tần đừng để ý, tính tình ba vốn , mặt lạnh tâm thiện, em thể đến đây khách, thực ông vui đấy.”

Lục Hòa Thước vô cùng thích Lục Cảnh Thành toạc như , lúc đang nghiêm mặt lời nào, Lục Hi Duệ kéo tay ông nội: “Ông nội, rốt cuộc ông vui ?”

“Vui.” Lục Hòa Thước cúi đầu với cháu nội, đó giúp việc cầm đống quà gói đẽ tay, đến mặt Tần Dư Kiều: “Mang cháu trở về là , còn mang nhiều quà như gì?”

Tần Dư Kiều cạnh Lục Cảnh Diệu, tươi vui vẻ, “Chỉ là một chút đặc sản bình thường của thành phố G thôi ạ, bác Lục đừng chê.”

“Còn gọi bác Lục, cũng nên sửa cách gọi ?” Trương Kỳ như như mở miệng , đó về phía chồng, ngẩng đầu với Lục Cảnh Thành: “Con gái tìm kìa, hiếm khi ở nhà, cũng nên với nó một chút.”

Lục Cảnh Thành : “Ba, con lên tầng đây.”

Lục Hòa Thước gật đầu, đó gọi quản gia lấy quà gặp mặt chuẩn . Một lúc , quản gia cầm đến một hộp trang sức tinh xảo, Lục Hòa Thước mở hộp , lặng lẽ bên trong là một đôi vòng cổ phỉ thúy, hai vòng ngọc, còn một đôi bông tai phỉ thúy, tất cả đều xanh biếc trong suốt, chất ngọc nhẵn mịn, màu sắc đều đặn sáng bóng.

Tần Dư Kiều liếc Lục Cảnh Diệu, với Lục Hòa Thước: “Bác Lục, cái … quá quý giá .”

Lục Hòa Thước: “Chỗ đều Cảnh Diệu chuẩn từ hồi còn sống. Có điều bà vội quá, kịp tự tay tặng cho con dâu nhỏ của bà, cho nên con hãy nhận lấy , con dâu nhà họ Lục đều một phần.”

“Kiều Kiều, nhận lấy .” Lục Cảnh Diệu với Tần Dư Kiều, đó vợ một câu: “Cảm ơn ba.”

Lúc Tần Dư Kiều mới gật đầu: “Cảm ơn bác Lục.”

Đứa con trai cũng chỉ lúc ở mặt vợ mới tương đối hồn con trai, hôm nay tâm trạng Lục Hòa Thước cũng khấm khá, đó bắt cóc cháu trai trong thư phòng, dẫn nó luyện chữ.

***

Về quà gặp mặt của Lục Hòa Thước, Tần Dư Kiều căn nhà nhỏ độc lập của của Lục Cảnh Diệu ở dinh thự nhà họ Lục mở hộp trang sức xem. Sau đó cầm một chiếc bông tai lên ngắm nghía, với Lục Cảnh Diệu ở phía : “Thực sự mỗi con dâu đều ?”

Lục Cảnh Diệu khẽ “ừ” một tiếng: “Có điều của em là nhất.”

"Nghe bừa quen .” Tần Dư Kiều nhếch miệng , tỏ vẻ tin Lục Cảnh Diệu.

“Sao ? Ngọc từ một loại đá, cùng một chế tạo cũng chia cao thấp khác .” Lục Cảnh Diệu tới cầm lấy vòng cổ phỉ thúy ướm lên cổ Tần Dư Kiều, sắc ngọc tinh tế trong suốt càng tôn lên làn da trắng ngần của cô, cho thể dời mắt. Tiếp đó cong miệng : “Từ nhỏ thiên vị , đương nhiên sẽ để đồ nhất cho .”

“Nếu như em là , trong tất cả con trai em ghét nhất chính là .” Tần Dư Kiều thả bông tai hộp trang sức.

“Ghét nhất? Không em cũng lấy ?” Lục Cảnh Diệu xem thường Tần Dư Kiều một câu, đó thoáng nhắc tới : “Mẹ giỏi lắm, em cơ hội gặp gỡ, điều cũng coi như em may mắn, vợ của mấy ông trai đều c.h.ế.t mệt với bà.”

Tần Dư Kiều đột nhiên nhớ tới câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Ngưu Lang bởi vì là con út nên thường các trai chị dâu cắt xén. Tuy Lục Cảnh Diệu khác hẳn hình tượng ức h.i.ế.p của Ngưu Lang, Tần Dư Kiều vẫn hỏi câu: “Từ nhỏ thiên vị , các trai chị dâu tức giận ?”

“Quan tâm đến họ nhiều như gì, thời gian bằng chuyện gì đó thực tế hơn chút.” Lục Cảnh Diệu bỗng một tiếng, gương mặt thêm vẻ đắn, “Có điều ngọc cùng chọn. Từ lúc mười sáu tuổi với , vợ của con nhất định là xinh nhất trong những con dâu của , cho nên nếu là ngọc nhất, vợ con sẽ coi trọng.”

“Thật sự như ?” Tần Dư Kiều khuôn mặt tuấn nhã của Lục Cảnh Diệu, quả nhiên từ nhỏ. Hôm nay Lục Cảnh Diệu ăn vận chỉn chu, bộ vest sẫm màu còn cài một đôi khuy tay áo. Khuy tay áo như mắt mèo tao nhã mà nổi bật, tựa như cảm giác Lục Cảnh Diệu mang đến cho : Mạnh bạo, tao nhã, thậm chí mang vẻ kiêu căng thanh lạnh, nhưng mặt cô cứ vô như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-108.html.]

“Làm sẽ một vợ xinh ?” Tần Dư Kiều tiến gần hôn lên môi Lục Cảnh Diệu: “Nói thật, em thật sự nghi ngờ chuyện giữ trong sạch cho đến năm hai sáu tuổi.”

“Đừng lấy tiêu chuẩn để .” Lục Cảnh Diệu lạnh một tiếng, cúi đầu vẻ mặt Tần Dư Kiều, ôm cô lòng , lời lẽ : “Không gặp ? Cho nên câu nhân duyên trời định thể sai . Chuyện tình cảm thể gấp gáp, gấp gáp ăn đậu phụ nóng, gấp gáp cũng lấy vợ , đúng ?”

“Vậy Diêu Tiểu Ái thì ?”

“Không quen .”

Tần Dư Kiều: “…”

Lục Cảnh Diệu: “Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, nếu nhắc thì nợ cũ của em còn ít hơn ?”

Sau đó Tần Dư Kiều thèm nữa. Lúc cô xuống nhà thấy khuôn mặt dính đầy mực của Hi Duệ, cũng theo Hi Duệ thư phòng Lục Hòa Thước mấy chữ.

Hiện giờ Lục Hòa Thước là Hội trưởng Hội thư pháp ở thành phố S, mấy chữ Tần Dư Kiều , giọng điệu bất ngờ: “Viết cũng lắm.”

Thư pháp và vẽ tranh là hai thứ Tần Dư Kiều giỏi nhất, điều lâu luyện nên nhận lời khen của Lục Hòa Thước vẫn vui. Nhìn thấy một bức thư pháp tường, đoán là Lục Hòa Thước , thuận tiện nịnh nọt: “Vẫn thể so với bác Lục.”

Lục Hòa Thước theo tầm mắt của Tần Dư Kiều bức thư pháp tường, : “Đây là chữ của , là của Cảnh Diệu.” Sau đó Tần Dư Kiều mới phát hiện trong thư phòng của Lục Hòa Thước treo mấy bức thư họa phỏng chừng đều là của các con nhà họ Lục, trong đó kể đến tác phẩm của Lục Cảnh Diệu là mắt nhất. Không nhất, nhưng chữ như , chữ Lục Cảnh Diệu hệt như con , chữ rắn rỏi, mang đến cảm giác mạnh mẽ. Ngược chữ của Lục Cảnh Thành bên cạnh, ngòi bút phóng khoáng hơn nhiều.

Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi thư phòng của Lục Hòa Thước, trong phòng khách Trương Kỳ và con dâu thứ tư của nhà họ Lục là Trần Húc Phân đang chuyện phiếm. Bởi vì con trai thứ tư của nhà họ Lục phụ trách công ty chi nhánh ở nước ngoài, cho nên con dâu thứ tư Trần Húc Phân theo chồng định cư ở nước ngoài, đến Tết mới về nhà vài ngày.

Tần Dư Kiều cảm tình với Trần Húc Phân. Cô từng bác gái qua về chuyện của Trần Húc Phân và con trai thứ tư nhà họ Lục - Lục Cảnh Thiên. Lúc con dâu mà bà Trần thích nhất chính là Trần Húc Phân gia cảnh nghèo túng . một Lục Cảnh Thiên trượt tuyết ngã gãy chân, về nhờ Trần Húc Phân chăm sóc rời, Lục Cảnh Thiên mới chậm rãi hồi phục.

Tần Dư Kiều gặp Lục Cảnh Thiên, con trai nhà họ Lục đều vóc dáng cao, về phần diện mạo cô kỹ, nhưng cần nghĩ cũng đến nỗi nào. Có điều cô cũng chú ý chân của Lục Cảnh Thiên đúng thật là từng thương nặng, kỹ sẽ phát hiện , lúc bước sẽ chậm hơn bình thường một chút.

Trong nhà họ Lục gia, Tần Dư Kiều khó đối mặt vẫn là Dương Nhân Nhân, dù cô và Nguyên Đông cũng từng quan hệ bạn trai bạn gái. Tuy Lục Gia Anh rõ nhưng gặp mặt vẫn hổ.

Thật Dương Nhân Nhân là chủ động đến tìm cô. Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi phòng Lục Cảnh Diệu, Dương Nhân Nhân quan sát Tần Dư Kiều: “Càng thêm thon thả .”

Người Tết là mùa béo phì của phụ nữ, Tần Dư Kiều những béo mà còn gầy hai cân. Đôi lúc phụ nữ mặc quần áo là giữ một hai cân, dám mặc thử kiểu nhẹ nhàng, bây giờ mặc váy cạp cao còn áp lực nữa .

“Dì Dương.” Tần Dư Kiều vẫn gọi Dương Nhân Nhân là dì Dương, đó Dương Nhân Nhân kéo tay cô : “Kiều Kiều, em học theo lão Lục gọi chị là chị cả .”

Tần Dư Kiều , mặc dù lập tức gọi Dương Nhân Nhân là chị cả nhưng vẫn gật đầu, chân thành mở miệng : “Dì Dương, con ở nhà còn nhiều chỗ hiểu, mong dì chiếu cố nhiều hơn.”

“Yên tâm .” Dương Nhân Nhân mặt mũi hiền hậu, nhưng vẻ mặt vẫn buồn rầu. Tần Dư Kiều đoán gần đây chắc dì Dương phiền lòng chuyện của Lục Nguyên Đông.

Dương Nhân Nhân kéo tay cô thở dài: “Lão Lục đối xử với con ?”

“Tốt ạ.” Lúc Tần Dư Kiều chữ mà hai má phiếm hồng, Dương Nhân Nhân nở nụ : “Gia Anh với dì chuyện của con và Cảnh Diệu. Duyên phận hai đứa bỏ phí mấy năm cuối cùng cũng viên mãn .”

Tần Dư Kiều ngờ Dương Nhân Nhân chuyện của cô và Lục Cảnh Diệu: “Cháu xin , dì Dương.”

“Dì Dương trách con, một việc lẽ thật sự ông trời sắp đặt. Chắc Nguyên Đông phúc.” Giọng điệu của Dương Nhân Nhân chán nản. Tần Dư Kiều càng lúc càng hổ, Dương Nhân Nhân nhắc đến Lục Nguyên Đông nhiều , cô đến nhà họ Lục lâu như còn thấy Lục Nguyên Đông, vì phép lịch sự cũng nên hỏi Dương Nhân Nhân tình hình của Lục Nguyên Đông.

“Dì Dương, Nguyên Đông ạ?”

“Haizz.” Dương Nhân Nhân thở dài thườn thượt, “Thằng bé thật sự bướng bỉnh, như ma ám .” Dương Nhân Nhân đến đây, phỏng chừng sợ cô khó chịu, vẻ mặt cô xác định gì mới tiếp:

“Thật cô bé Vương Bảo Nhi cũng , nhưng ông nội Nguyên Đông còn tỏ thái độ, cũng nghĩ như thế nào.”

Loading...