Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:36:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyên gia trí nhớ là do Bạch Thiên Du bảo Lục Cảnh Diệu liên lạc, lúc Lục Cảnh Diệu vội vàng đá Bạch Thiên Du nên liên lạc với vị chuyên gia đó mặt Bạch Thiên Du.

Thế nhưng lúc vị chuyện gia đó ông thời gian tới đây.

Thành thật mà , Lục Cảnh Diệu hi vọng Tần Dư Kiều thể nhớ những chuyện , mặc dù những chuyện một phần như ý. Tần Dư Kiều lãng quên một đoạn kí ức minh chứng tình yêu của bọn họ, mà cũng thể ích kỉ giấu những điều vui trong đoạn ký ức đó cho cô . nếu.... Đoạn ký ức mất 7 năm , thì hãy để nó chờ thêm một chút .

Theo dự tính mỹ của Lục Cảnh Diệu nhất là khi kết hôn Kiều Kiều mới khôi phục trí nhớ. Khi đó và cô thêm mấy đứa con, trong một buổi sáng trong lành trời Kiều Kiều nhớ tất cả chuyện cũ. Khi đó gia đình đầm ấm của và cô cũng thành, Kiều Kiều cũng lưu luyến nỡ rời xa , cho dù Kiều Kiều nhớ tất cả chuyện cũ thì cùng lắm chỉ đánh mắng vài câu thôi, đó tiếp tục cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc .

Chỉ là lúc chuyện thể nào vĩnh viễn phát triển theo hướng mãi , cho nên trong cuộc sống chắc chắn sẽ xảy một vái chuyện ngoài dự đoán khiến cho trở tay kịp.

Lục Cảnh Diệu bảo thư ký sắp xếp cho chuyên gia về nước, lý do là vì mắt thể sắp xếp thời gian cho Tần Dư Kiều gặp mặt ông . Không ngờ vị chuyên gia lập tức liên lạc với Bạch Thiên Du, ngày hôm , Bạch Thiên Du gọi điện thoại cho Lục Cảnh Diệu: " thông báo cho Kiều Kiều , ngày con bé sẽ gặp mặt tiến sĩ Karo."

"Mẹ...."

Phong cách là việc của Bạch Thiên Du giống như cúp điện thoại , tuyệt đối dây dưa dài dòng. Trong lúc Lục Cảnh Diệu còn mở miệng giành chút đường sống thì Bạch Thiên Du cúp điện thoại .

Lục Cảnh Diệu tức điên lên , đập điện thoại di động xuống giường, kết quả ngẩng đầu lên thấy Tần Dư Kiều đang cửa .

Lục Cảnh Diệu chuyển mắt xuống , đó điều chỉnh vẻ mặt: "Kiều Kiều."

Tần Dư Kiều sửng sốt hỏi: "Đã xảy chuyện gì ?"

Lục Cảnh Diệu mím môi: "Đang gọi nửa chừng đột nhiên điện thoại hết pin, cho nên tức giận...."

Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc chiếc điện thoại giường. Lục Cảnh Diệu tưởng Tần Dư Kiều xem thử xem điện thoại của thật sự hết pin , cho nên lập tức cúi xuống cầm lấy điện thoại giường nhét túi quần, đó tới mặt Tần Dư Kiều, đánh trống lãng sang chuyện khác: "Kiều Kiều, danh sách quà đáp lễ cho khách xong ?"

Mới đúng là Tần Dư Kiều ở lầu cùng chị dâu Dương Nhân Nhân thương lượng chi tiết về hôn lễ. Chờ mãi mà thấy Lục Cảnh Diệu xuống nên cô mới chạy lên xem, kết quả thấy Lục Cảnh Diệu đang trút giận xuống cái điện thoại.

"Lục Cảnh Diệu, chắc sẽ phá nhà em chứ?" Tần Dư Kiều hì hì tới mặt Lục Cảnh Diệu, đôi bàn tay ôm lấy hông , "Tính khí nóng nảy thế , điện thoại di động hết pin liền tức giận đập nó, cũng sẽ nổi giận với em như ?"

"Anh nào nỡ." Lục Cảnh Diệu thật sự cảm thấy uất ức, cúi đầu xuống hôn lên môi Tần Dư Kiều , "Có em gả cho ? chuyện do em quyết định nhé."

là mấy ngày nay tâm trạng của Tần Dư Kiều vô cùng định, suy nghĩ chừng mấy ngày phát hiện thể mắc chứng sợ hãi hôn nhân. Mặc dù cô quyết định gả cho Lục Cảnh Diệu nhưng ngày nào cũng ít nhất một cô nghi ngờ quyết định của : Cô thật sự gả cho ?

Lục Cảnh Diệu đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều, suy nghĩ một chút : "Có vợ liên lạc với một vị chuyên gia về trí nhớ ở nước ngoài cho em ?"

Tần Dư Kiều ôm lấy cổ Lục Cảnh Diệu, gật đầu.

Lục Cảnh Diệu , xa nhéo m.ô.n.g Tần Dư Kiều : "Em.... Nghĩ thế nào?"

Tần Dư Kiều trong n.g.ự.c Lục Cảnh Diệu: "Gần đây bận rộn như , em cũng thời gian."

"Không lo sẽ lừa cưới em hả?" Đuôi mắt Lục Cảnh Diệu nhướn lên, thản nhiên , "Thật thì em thấy mấy ngày nay tâm trạng của luôn chút, đang nghĩ đến chuyện ở Edinburgh ?"

Tần Dư Kiều Lục Cảnh Diệu, khi chần chừ bèn gật đầu.

"Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng lẫn , cũng hi vọng em thể yên tâm gả cho , cho nên cùng em đến gặp mặt chuyên gia, thử xem phương pháp nào để hồi phục trí nhớ ."

Tần Dư Kiều cảm động, bởi vì những lời của Lục Cảnh Diệu chạm tới đáy lòng cô. Cô đưa tay sờ sờ cái cằm khêu gợi của Lục Cảnh Diệu, : "Cám ơn suy nghĩ cho em.... Thật thì là em tin tưởng , nếu như em thật sự tin tưởng thì em cũng sẽ nhanh chóng đồng ý gả cho như .... Thế , em hứa với , cho dù em nhớ tới chuyện vui , em cũng sẽ tuyệt đối tức giận với , em hứa."

Lục Cảnh Diệu híp mắt ba ngón tay đang giơ lên của Tần Dư Kiều: "Đứa ngốc , còn tin em ư? Duệ Duệ của chúng cũng bảy tuổi , cần cũng sẽ tin rằng em giống như chuyện gì vui liền lập tức bỏ nhà .... Những việc ngốc nghếch mà em còn dám lặp một nữa, thì chỉ , mà ngay cả Duệ Duệ cũng sẽ tha thứ cho em...." Ý tràn ngập khuôn mặt của Lục Cảnh Diệu, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Tần Dư Kiều thấy như thế trái tim cô lập tức mềm , dùng sức gật đầu với Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu : "Vậy chúng xuống tầng tiếp tục bàn bạc chuyện kết hôn?"

Tần Dư Kiều vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Diệu: " Thả em xuống ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-116.html.]

Lục Cảnh Diệu chịu: "Anh ôm em xuống."

Tần Dư Kiều đánh Lục Cảnh Diệu hai cái: "Không nghiêm chỉnh chút nào cả, chị dâu ở tầng đấy."

Sau khi Lục lão phu nhân qua đời, Lục Hoà Thước tạm thời giao chuyện trong Lục gia cho Dương Nhân Nhân xử lý. Cho nên hôn lễ của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu do Dương Nhân Nhân phụ trách chính. Lúc mới nhận tin tức , Dương Nhân Nhân con xem nét mặt con trai , đó xác định Nguyên Đông vẫn , bà mới thở phào. Có một việc quả thực là do bà suy nghĩ quá nhiều.

Mặt khác, quan hệ giữa Vương Bảo Nhi và Lục Nguyên Đông cũng quyết định . Mọi cho rằng Vương Bảo Nhi vẫn còn là học sinh cho nên Lục Nguyên Đông đính hôn mới kết hôn. Lễ đính hôn ngay lễ kết hôn của Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Dưệ.

Lục Hòa Thước đồng ý cho Vương Bảo Nhi cửa cho nên mỗi nhá tiệc. Lục Nguyên Đông đều đưa Vương Bảo Nhi đến đây. Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi cũng coi như đều là mới ở Lục gia, cộng thêm mối quan hệ kì lạ đây, hai khó tránh khỏi khác lấy mà so sánh. hai đương sự vẻ sống với .

Trước khi xuống tầng, Lục Cảnh Diệu bông nhớ tới tình trạng mấy ngày nay cho Tần Dư Kiều và Vương Bảo Nhi, bèn hỏi: “Sao em đối xử với cái cô Vương Bảo Nhi như ?“

Tần Dư Kiều tủm tỉm lời: “Là cô chủ động chuyện với em, nên em cũng thể vì sĩ diện mà chuyện với cô .”

“Làm trò.”

“Em đương nhiên chung sống hoà thuận với Bảo Nhi, nếu em lo chị ba của thì .” Lời Tần Dư Kiều là thật. Chỉ là mấy ngày nay cô cảm thấy rõ rằng Vương Bảo Nhi đang lấy lòng cô. Ban đầu cô còn cảm thấy kì lạ, nhưng suy nghĩ mới thấy Vương Bảo Nhi còn ứng xử hơn cô.

“Sống lâu thành cáo, đừng để bán còn giúp kiếm tiền.” Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều gật đầu. “Trong lòng em tính toán .”

“Còn ‘trong lòng tính toán’ cơ đấy” Lục Cảnh Diệu nở nụ . “Quả đúng là trẻ trâu.”

Tần Dư Kiều mềm mại dựa lên Lục Cảnh Diệu. “Nến như em thật sự bán, thì bán cũng chỉ mà thôi.”

Sau đó khóe miệng Lục Cảnh Diệu giật giật, thật sự lời.

Lúc Lục Lục và Quả Quả bắt đầu hẹn hò liền chuẩn sẵn tư tưởng chia tay. Ôm những tâm tư như mà yêu đương chẳng khác nào ‘hôm nay rượu hôm nay say’. Lúc đang nghĩ, hi vọng khi và Quả Qủa chia tay thì hồi ức về cuộc tình của họ cũng sẽ một chút.

Lúc nhớ tới , Quả Quả còn thể nhớ tới những điểm của , mà cũng thể nhớ tới những điều của Quả Quả, đây hẳn là kết cục mỹ nhất.

Ở Endinburgh, lễ giáng sinh vẫn tới nhưng khắp nơi đều tràn ngập khí lễ hội . đường thể thấy những đứa bé đáng yêu tặng thiệp cho bạn. đường tìm đến chỗ Lục Lục. Quả Quả cũng nhận ít thiệp, dĩ nhiên là cô cũng quyên góp hết tiền lẻ trong túi .

Lúc Quả Quả ở thư viện đại học Edinburgh chờ Lục Lục xuống, cô cúi đầu những lời chúc mấy tấm thiệp. cô , khóe môi cong lên, nụ so với ánh nắng mùa đông còn khiến cho lòng ấm áp hơn nhiều.

Lục Lục từ thư viện xuống, ngẩng đầu liền thấy Quả Quả ở bên ngoài, cơ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, đầu đội một chiếc mũ màu xanh lá cây. Dưới khung cảnh trắng xóa của sân trường phía , cô giống như một cây ớt mọc trong tuyết .

Lục Lục sải bước đến mặt Quả Quả, đó đưa tay ôm chặt eo cô: “Sao trong tìm ?”

“Em sợ quấy rầy chứ . “ Quả Quả nhét hai bàn tay sắp đông cứng của túi áo khoác của Lục Lục, hì hì hỏi . “Chúng ăn lẩu ?”

“Muốn ăn lẩu hả?” Bầu trời bắt xám xanh bắt đầu tuyết. Bông tuyết rơi vai Quả Quả, Lục Lục đưa tay nhẹ nhàng giúp cô phủi xuống. “Nếu như ăn, chúng mua nguyên liệu tự Iàm.

cần phiền phức như , hôm nay mời khách”. Quả Quả ngước đầu với , đôi mắt xinh cong thành hình trăng Iưỡi liềm, nụ mang theo chút lấy lòng nũng, “Lục Tiểu Lục, rốt cuộc theo em .”

Lục Lục nhéo má Quả Quả: “ cho phép gọi là Lục Tiểu Lục.”

“Anh Lục” Quả Quả kéo tay , , “Em dẫn gặp một bạn của em, ông Trung Quốc, là một đầu bếp nổi tiếng đó. Hôm nay chính ông mời chúng ăn lẩu.”

Quả Quả trực tiếp đưa Lục Lục đến nhà bạn của cô. Lúc gặp mặt Lục Lục cũng chút kinh ngạc, nhưng khi thấy Quả Quả nhiệt tình chào hỏi với nữ chủ nhân của căn nhà thì Lục Lục cũng thấy kỳ quái, nghĩ thầm: đúng là cũng chỉ Quả Quả mới thể kết bạn hình vuông như thế .

Bạn mới của Quả Quả là một ông lão hơn bảy mươi tuổi Tứ Xuyên. Hơn 20 tuổi ông tới Edinburgh việc gặp gỡ tình yêu của đời cho nên trở về nước nữa mà ở đây mở một nhà hàng Trung Quốc. Sau đó chỉ chớp mắt mà mấy thập niên trôi qua .

Nữ chủ nhân là bản địa, gương mặt hiện tại cũng đầy nếp nhăn, hai đầu nhiệt tình chiêu đãi Lục Lục và Quả Quả, nấu một nồi lẩu Tứ Xuyên chính thống.

Loading...