Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:36:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu cài báo thức điện thoại bởi vì bây giờ và Kiều Kiều đang ngủ riêng, thể cho giúp việc phòng , mà hôm nay về thành phố G tiệc rượu, sợ nhỡ giờ hỏng chuyện lớn.

Hiện giờ mỗi sáng sớm thức dậy Lục Cảnh Diệu cũng sẽ tự giác gấp chăn gối , đến phòng Kiều Kiều gõ cửa, đó đặt chăn gối tối qua dùng lên tầng cao nhất của tủ âm tường.

Sau khi tỉnh Lục Cảnh Diệu phát hiện xương sống mỏi nhừ, kéo cái chăn rơi một nửa khỏi ghế sofa, mở mắt cửa phòng ngủ chính đang khép chặt, trong lòng chỉ cảm thấy nặng trĩu. Anh đầu ngoài cửa sổ, mấy ngày nay thời tiết đều , đáng tiếc trong lòng vẫn đang mưa tầm tã.

Lục Cảnh Diệu than thở, đó lên gấp chăn gối về phía cửa phòng ngủ. Còn tới nơi, cửa phòng mở .

"Chào buổi sáng, Kiều Kiều." Lục Cảnh Diệu ôm chăn “Thỉnh an” cô, đó vặn vặn cái cổ , phát hai tiếng "Rắc rắc": "Mỏi quá."

"Vào ." Tần Dư Kiều cửa vẫn còn đang mặc đồ ngủ, mái tóc chải. Cô với Lục Cảnh Diệu, "Vào thu dọn chăn gối , Duệ Duệ sắp dậy , đừng để cho con thấy cảnh ."

"Ừ." Lục Cảnh Diệu ôm chăn cất trong tủ xong, đầu hỏi Kiều Kiều, "Kiều Kiều, tối hôm qua em ngủ thế nào?"

Tần Dư Kiều xuống cái ghế bàn trang điểm, cầm một cây lược lớn bắt đầu chải đầu. Hôn lễ ở thành phố S vốn vắt kiệt sức lực của cô , nghĩ đến chuyện lát nữa lên máy bay về thành phố G tiệc rượu, Tần Dư Kiều liền nhíu mày.

Lục Cảnh Diệu híp mắt tới lưng cô, một bàn tay đặt bả vai cô, liếc cô nàng xinh đang chu mỏ cau mày trong gương. Anh nịnh nọt : "Kiều Kiều, tối hôm qua ngủ ngon, em thì ?"

"Em ngủ ngon." Tần Dư Kiều trả lời, đó hất bàn tay của Lục Cảnh Diệu , vui , "Anh ngoài , em quần áo."

Lục Cảnh Diệu bất đắc dĩ liếc mắt gáy Tần Dư Kiều, đó tự giác tới cửa sổ xoay : "Anh sẽ lén ."

"Lục Cảnh Diệu." Tần Dư Kiều tức giận gọi cả họ cả tên Lục Cảnh Diệu, vẻ mặt cương quyết cho phép kỳ kèo.

Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều tức giận vì đành thở dài, cam lòng khỏi phòng. lúc tới cửa chợt nhớ đến một chuyện, "Kiều Kiều, tân hôn vui vẻ."

"Ừ." Trong lòng Tần Dư Kiều dở dở , mà Lục Cảnh Diệu thấy sắc mặt Tần Dư Kiều đổi bèn nhẹ nhàng đóng cửa .

thể đến thành phố G tham gia hôn lễ của ba nên Lục Hi Duệ tức giận cả một buổi tối. đến buổi sáng chuẩn sách vở học, Lục Hi Duệ vẫn vui vẻ chạy đến phòng của ba .

Lục Cảnh Diệu đứa con trai ngây ngô của cảm thấy thật sầu não. Nhóc con, con giúp ba một tẹo , con mà cứ như thì con bay mất đấy.

Lục Hi Duệ thấy ba đang ghế sofa, đầu tiên là chào hỏi Lục Cảnh Diệu, đó hỏi .

Lục Cảnh Diệu hất cằm về phía phòng ngủ, ý bảo là đang ở trong đó. Lục Hi Duệ phòng ngủ Lục Cảnh Diệu túm : "Con sắp muộn học đó."

Lục Hi Duệ đồng hồ điện tử cổ tay: "Còn sớm mà."

Lục Cảnh Diệu kéo Lục Hi Duệ đến mặt, đó chỉnh cổ áo cho con trai, dặn dò: "Mấy ngày nay ba đến chỗ ông ngoại, con ở nhà lời ông nội, cho phép kén ăn, mỗi ngày quên luyện đàn đúng giờ, tóm lười biếng. Chờ ba trở vể sẽ kiểm tra tổng hợp xem mấy ngày con cố gắng ." Lúc chuyện Lục Cảnh Diệu cố tình to một chút, cô nàng trong thấy, hi vọng nhưng lời thể tác động đến suy nghĩ của cô, đó thể nể tình mấy năm nay vất vả mà bớt giận.

Tuy Lục Hi Duệ lời ba, nhưng vẫn khó chịu vì bỏ : "Tại con thể ."

Lục Cảnh Diệu hoảng hốt: "Thật thì ba cũng dẫn con , nhưng ngày hôm qua ba xin phép thầy giáo cho con nghỉ kết hôn nhưng thầy bảo tuần con thi , cho nên thể cho con nghỉ ."

Lục Hi Duệ buồn bực: "Ba cũng thể là nghỉ bệnh mà."

"Bệnh cái đầu con, ba với con mới kết hôn mấy ngày, con ăn xui xẻo thế hả!" Lục Cảnh Diệu suýt chút nữa trút hết tức giận trong sáng ngày hôm nay lên đầu con trai . thấy tiếng động bên trong phòng ngủ, lập tức hạ giọng mềm mại, "Được , xuống ăn sáng , coi chừng muộn học đó."

Lục Hi Duệ luôn là một đứa trẻ nhận khuyết điểm, đúng lúc Tần Dư Kiều xong quần áo từ trong , lập tức tươi với ba : "Ba , Duệ Duệ chúc hai trăm năm hòa hợp, sớm sinh em gái."

Lục Cảnh Diệu cũng chỉ dám ăn chút đậu hũ của bà xã mặt Duệ Duệ mà thôi, thấy con trai như lập tức tới bên cạnh Tần Dư Kiều vòng tay ôm lấy eo cô, với con trai: "Thật ngoan, nhất định sẽ sinh cho Duệ Duệ mấy đứa em gái nữa."

Lục Hi Duệ chút lo lắng cúi đầu: "Cũng cần nhiều lắm ạ...."

Tần Dư Kiều nghiêng đầu liếc Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu phẫn nộ buông tay , đó Tần Dư Kiều tới mặt Lục Hi Duệ, ôm xuống tầng ăn sáng.

Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu chuyến bay buổi sáng để trở về thành phố G, Tần Ngạn Chi sớm chờ ở sân bay, lái xe chính là tài xế của nhà họ Tần, ông vui mừng mở cửa xe cho Tần Dư Kiều: "Chào đại tiểu thư, chào ."

Lục Cảnh Diệu híp mắt mỉm chằm chằm Tần Dư Kiều: "Đại tiểu thư, xin mời."

***

Nhà họ Tần náo nhiệt, thật hôn lễ chuẩn đấy, chỉ một vài chi tiết nhỏ bàn bạc xong mà thôi. Hơn nữa của nhà họ Tần nhiều như nhà họ Lục, nhưng chuyện đại sự như thế thì của nhà họ Tần nhiều lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-130.html.]

mặt thích, Lục Cảnh Diệu luôn là một đàn ông giỏi giang. Vừa tới nhà họ Tần liền lôi kéo Tần Dư Kiều giới thiệu quen cho .

"Mới xuống máy bay, hai đứa lên tầng nghỉ ngơi ." Tần Ngạn Chi híp mắt con gái, thấy mặt con gái chút mệt mỏi bèn khuyên nhủ.

Bạch Thiên Du ở bên cạnh Tần lão phu nhân, suy nghĩ một chút ngoắc tay gọi Lục Cảnh Diệu: "Cảnh Diệu, qua đây."

Lục Cảnh Diệu lập tức chạy đến mặt Bạch Thiên Du: "Mẹ, để bớt thời gian qua giúp một tay, thật là phiền quá."

Bạch Thiên Du ngước mắt lườm Lục Cảnh Diệu một cái: "Cậu theo ."

Lục Cảnh Diệu cúi đầu khom lưng, dù là bố vợ vợ đều thể nể mặt. Lúc rời với Tần Ngạn Chi: "Ba, con ngoài chuyện với một chút."

Ánh mắt Tần Ngạn Chi từ Bạch Thiên Du chuyển qua Lục Cảnh Diệu, ôn hoà : "Đi ."

Lục Cảnh Diệu Bạch Thiên Du gọi chuyện riêng chắc chắc là chuyện . Quả nhiên khi tới vườn hoa ở Tần Trạch, sắc mặt Bạch Thiên Du lập tức đổi 180 độ: "Lục Cảnh Diệu, đừng quá đắc ý."

"Mẹ, con đắc ý." Lục Cảnh Diệu tự hạ thấp , ánh mắt chân thành đáng thương, "Mẹ, mấy ngày nay Kiều Kiều để ý đến con."

"Cậu còn dám lên án hả?" Bạch Thiên Du khó hiểu Lục Cảnh Diệu, "Nếu như vì Duệ Duệ, cho rằng Kiều Kiều sẽ kết hôn với ?"

Dĩ nhiên Lục Cảnh Diệu con trai giúp nhiều: "Con con nuôi dạy một đứa con ngoan."

Lục Cảnh Diệu cố ý nhấn mạnh chữ "Nuôi dạy", quả nhiên câu chút hiệu quả, Bạch Thiên Du sắc mặt cũng dễ hơn một tẹo. Bà dừng mở miệng hỏi Lục Cảnh Diệu, "Bây giờ Kiều Kiều vẫn thèm quan tâm đến ?"

"Dạ , Kiều Kiều cho con phòng." Lục Cảnh Diệu tức giận tố cáo, nghĩ thế nào thêm một câu, "Con giận cũng là điều dễ hiểu, con sẽ chờ đến khi nào cô hết giận thì thôi."

"Đáng đời." Bạch Thiên Du mắng.

" ạ, đáng đời." Lục Cảnh Diệu gật đầu, "Đều là của con, bây giờ con hi vọng Kiều Kiều thể sớm tha thứ cho con. Con thật sự sợ Duệ Duệ sẽ phát hiện tình trạng quan hệ bây giờ của tụi con. Thằng bé luôn vui vẻ vì rốt cuộc nó cũng , nếu như để nó ba nguy cơ ly hôn, con thật sự sợ nó chấp nhận nổi."

Nguy cơ ly hôn? Bạch Thiên Du hừ nhẹ.

Lục Cảnh Diệu gì nữa, cao lớn ngoan ngoãn mặt Bạch Thiên Du giống như học sinh giáo viên gọi lên phát biểu , thái độ nhận vô cùng nghiêm túc. lúc Bạch Thiên Du định mở miệng chuyện, Lục Cảnh Diệu đột nhiên vỗ lưng Bạch Thiên Du: "Mẹ, chúng chỗ khác chuyện ."

Bạch Thiên Du sửng sốt, đó theo ánh mắt Lục Cảnh Diệu về phía cửa sổ tầng hai, ngưới bên trong là Hạ Vân Chính thì còn là ai nữa.

Trong một vài trường hợp, khả năng "Mắt bốn phương tai tám hướng" thật sự tuyệt. Dù ở mặt con dâu kỳ lạ vợ trâu bò, cũng tỏ rõ thái độ và lập trường của , thời điểm thích hợp mà cùng một chiến tuyến với họ là cơ hội để giành tình cảm.

Bạch Thiên Du đột nhiên cảm thấy Lục Cảnh Diệu cũng đến nỗi tệ, bà nghĩ một chút với : "Thật thì và Kiều Kiều cũng kết hôn , cũng thấy hai đứa sống vui vẻ hạnh phúc. Cậu hối thì cũng sẽ giúp một phần. Nếu như phát hiện chuyện gì với Kiều Kiều thì con gái cần tiếp tục sống với nữa."

Lục Cảnh Diệu xong mừng lo, vui vẻ nhướn mày Bạch Thiên Du: "Cám ơn thông cảm."

Bạch Thiên Du vẫn quen Lục Cảnh Diệu cứ luôn miệng gọi là"Mẹ". Bà phất tay bảo ngoài gặp khách, còn thì ở trong vườn hoa nhà họ Tần một lát.

Lục Cảnh Diệu từ cửa hông phòng khách, Tần Ngạn Chi cũng từ cửa hông vườn hoa, kết quả là nửa đường hai gặp . Lục Cảnh Diệu ngoan ngoãn nghiêng sang nhường đường cho cha vợ : "Ba, ba tới tìm ạ."

Tần Ngạn Chi chút lúng túng, chỉ chỉ bên ngoài: "Thiên Du.... Mẹ Kiều Kiều vẫn ở ngoài đó chứ?"

"Vẫn ở bên ngoài, con chuyện với xong." Lục Cảnh Diệu quan sát sắc mặt của Tần Ngạn Chi, , "Còn xem Kiều Kiều thế nào."

Tần Ngạn Chi gật đầu, tạm ngừng bước như chuyện với Lục Cảnh Diệu nhưng mãi mà vẫn lời. Lục Cảnh Diệu suy nghĩ một chút, : "Ba, hôm nay tâm trạng của cũng tệ lắm ."

Mi tâm Tần Ngạn Chi khẽ động, ánh mắt Lục Cảnh Diệu như tiếp thêm dũng khí.

Lục Cảnh Diệu đang phiền não xử lí mối quan hệ của và bà xã thế nào, nhưng thể mặt nặng mày nhẹ cha vợ . Anh đành mở miệng : "Ba, bốn biển còn màng gì nước, hiện giờ nhiều thể vợ chồng nhưng vẫn thể bạn bè. Nếu trở về thì tức là bà cũng nghĩ thông suốt một vài chuyện . Cho dù chia tay nhưng vẫn còn nhiều kỉ niệm để giữ ."

[*] Đã bốn biển còn màng gì nước: Câu gốc “Tằng kinh thương hải nan vi thủy” – Câu thơ trong bài Ly tứ (Nỗi nhớ xa cách) của Nguyên Chẩn.

Những lời Lục Cảnh Diệu khiến trong lòng Tần Ngạn Chi ngứa ngáy, đó Lục Cảnh Diệu giật nhẹ khoé miệng, thêm lời nào nữa, xoay trở phòng khách.

Bạch Thiên Du đến thành phố G sớm hai ngày, ngày đầu tiên là tới nhà họ Tần thương lượng tiện thể trả bao lì xì cho con trai Tần Ngạn Chi. Thật Bạch Thiên Du vốn hiểu phong tục của Trung Quốc, nhưng nghĩ nghĩ cũng thấy ‘lễ nhiều, trách’, bà cũng coi như cho con gái.

Lúc Tần Dư Trì nhận bao lì xì bèn liếc Hạ Vân: "Mẹ, con gọi dì là gì?"

Loading...