Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:36:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đang gì mà vui vẻ thế."
Lục Cảnh Diệu nheo mắt , trong mắt một tia lửa lóe lên, đôi chân dài đẩy cửa ban công. Ánh đèn sáng ngời bên trong hòa cùng ánh nhàn nhạt bầu trời phủ lên thể cao lớn của đàn ông, ánh mắt chợt sáng chợt tối, giống như thần sắc khuôn mặt . Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu cực kỳ thờ ơ, nhưng bên trong đè nén nỗi tức giận khó che giấu.
Mà phù rể một giây còn đang đào góc tường nhà khác vẻ thờ ơ, khóe miệng giật nhẹ, cầm lấy một ly nước ngô từ cái khay tay Lục Cảnh Diệu, đó với Lục Cảnh Diệu : "Cám ơn, chú rể."
"Khách khí quá." Lục Cảnh Diệu xuống bên cạnh Tần Dư Kiều , đó đưa một ly nước ngô cho phụ nữ bên cạnh, "Uống ."
Tần Dư Kiều thật sự ghét giọng điệu chuyện của Lục Cảnh Diệu lúc . Cô nghiêng đầu một cái, Lục Cảnh Diệu thu vẻ tức giận mặt, "Anh theo khẩu vị của em thêm chút đường, em uống thử xem."
Tần Dư Kiều chóp mắt Lục Cảnh Diệu, dù thì thịnh tình cũng thể chối từ. Cô mím môi nhấp thử một ngụm nước ngô, hương vị quả thật tồi.
Lục Cảnh Diệu hài lòng với Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, chúng về phòng nghỉ ngơi , ngày mai còn nhiều chuyện ."
"Anh về ." Tần Dư Kiều liếc Giang Hoa, "Em còn chút chuyện với ."
Lục Cảnh Diệu : "...."
Giang Hoa dựa lan can hì hì: "Lục thiếu tin tưởng Kiều Kiều ?"
Lục Cảnh Diệu cũng khách sáo nể mặt Giang Hoa: "Giang công tử thích bới móc tìm cách ly gián khác quá nhỉ, chẳng lẽ đây là sở thích của ?"
"Lục Cảnh Diệu." Tần Dư Kiều vui liếc Lục Cảnh Diệu, thật hiểu nổi đàn ông thích gây sự đến .
Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều đặt ly nước ngô đang cầm trong tay lên bàn. Sau đó Lục Cảnh Diệu uất ức, im lặng lên về phòng, nhưng mấy bước , với Tần Dư Kiều: "Về phòng nghỉ ngơi sớm một chút."
Sau khi trở về phòng Lục Cảnh Diệu tấm ảnh cưới của hai treo tường, đó vô cùng tự giác lấy tất cả chăn gối trải lên ghế sofa. Sau khi trải xong “Giường” của , bắt đầu im, đôi mắt đen chăm chú cánh cửa, chờ Tần Dư Kiều trở về.
Khoảng nửa giờ Tần Dư Kiều mới trở về, lúc về đập mắt cô là Lục Cảnh Diệu tự giác trải xong giường, đó chiếc giường lớn lấy hết chăn đệm, thản nhiên : "Anh lấy hết chăn gối, em ngủ thế nào?"
Lục Cảnh Diệu kiêu căng ngước mắt lên, gì.
Tần Dư Kiều phát hiện và đàn ông thể nào tiếng chung . Cô xoay định ngoài, nhưng còn hai bước, Lục Cảnh Diệu phía lưng cô đột nhiên lên tiếng: "Kiều Kiều, ngày mai Giang Hoa phù rể cho chúng ."
Tần Dư Kiều : "...."
Lục Cảnh Diệu lập tức đưa lựa chon thứ hai: "Em để phù rể cũng thôi, em đừng giận nữa nhé, nó ...."
Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trái tim như dội một bình nước sôi, hâm nóng tất cả những chuyện cũ . Một lát , Tần Dư Kiều hít sâu một xoay : "Lục Lục, yêu em ?"
Lục Cảnh Diệu thầm nghĩ hy vọng bèn lập tức nhảy khỏi salon: "Dĩ nhiên là yêu!"
"Thế còn Quả Quả thì ?"
"...."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-132.html.]
Lục Cảnh Diệu đột nhiên im lặng, ánh đèn màu xanh nhạt phủ lên khuôn mặt tuấn tú của , năm tháng dường như vô cùng ưu đãi đàn ông , bảy năm cũng để nhiều dấu vết mặt . nếu quan sát cẩn thận một chút thì thể thấy khoé mắt Lục Cảnh Diệu cũng vài nếp nhăn. Ánh đèn tạo thành một vầng sáng mắt , càng khiến đôi mắt trở nên sâu thẳm như ánh mờ trong đêm đông.
"Yêu, dĩ nhiên là yêu." Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều, nghiêm túc đáp, "Lục Lục luôn Quả Quả ."
Tần Dư Kiều đột nhiên khẽ một tiếng, trong mắt chút ướt át: "Nếu như em Quả Quả và Tần Dư Kiều vốn một , yêu Quả Quả Tần Dư Kiều?"
Sau đó Lục Cảnh Diệu im lặng.
Tần Dư Kiều cũng gì, mặt , một giọt nước mắt nóng bỏng từ khoé mắt Tần Dư Kiều lặng lẽ rơi xuống. lúc , cô cảm thấy một bàn tay đang chạm mặt , bàn tay thô ráp ấm áp dịu dàng.
"Anh ngay em sẽ nghĩ như mà, thể là cùng một chứ, là em vẫn cảm thấy mập hơn ngày ? Đồ ngốc, Quả Quả chính là Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chính là Quả Quả. Nếu như em thật sự hỏi hai khác ở chỗ nào, thì là Quả Quả trẻ hơn Kiều Kiều, Kiều Kiều trưởng thành hơn Quả Quả, mỗi thời điểm khác con luôn những đổi.... Kiều Kiều, cho phép em suy nghĩ đến những thứ linh tinh như nhân cách phân liệt nữa. Mà dù phân liệt thật thì chỉ cần là của Tần Dư Kiều dù em phân liệt 72 phần khác , vẫn thể tìm em về."
Lời Lục Cảnh Diệu thâm tình, ánh mắt cũng chân thành tha thiết động lòng . Anh đưa tay xoay mặt Tần Dư Kiều , tiếp, "Kiều Kiều, đừng tức giận nữa , cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, chúng bỏ lỡ quá nhiều thời gian , đừng lãng phí thời gian của hai để giận dỗi và chiến tranh lạnh nữa, ?"
Lục Cảnh Diệu thật dịu dàng, một tiếng "Được " cuối cùng còn mang theo sự cầu xin mãnh liệt. Không Tần Dư Kiều xúc động, chỉ là cô vẫn cảm thấy hỗn loạn khó chịu.
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều trong lòng: "Thật vẫn cho rằng em là nhân cách phân liệt, dù là em Quả Quả đều cho một cảm giác...."
"Cảm giác gì...." Tần Dư Kiều khàn khàn hỏi.
"Cảm giác của tình yêu." Lục Cảnh Diệu tỳ cằm lên cổ Tần Dư Kiều .
Đáp án ít nhiều chút lừa bịp, Tần Dư Kiều nhẹ một tiếng gì. Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều chặt hơn, dè dặt , "Đừng để tinh thần chịu áp lực quá lớn. Em là Kiều Kiều, cũng là Quả Quả, bây giờ lo em sẽ nhớ tất cả chuyện trong quá khứ nữa. Lục Lục với Kiều Kiều, nhưng Lục Cảnh Diệu may mắn, ông trời để gặp Tần Dư Kiều . . . . . Kiều Kiều, em thể thấy lời ông trời với em ?"
Tần Dư Kiều : "Nói cái gì?"
"Nối tiền duyên."
Tần Dư Kiều , rơm rớm nước mắt: "Anh nghĩ đơn giản quá nhỉ."
Lục Cảnh Diệu cho rằng Tần Dư Kiều đùa, cô chỉ đang tiếp tục phát huy tính trẻ con kỳ lạ của cô mà thôi. Lục Cảnh Diệu tính sai , Tần Dư Kiều vốn đùa với , mặc dù cô với , thiết với .... cô vẫn đẩy xa, "Anh mau ôm cái chăn với hai cái gối đến đây cho em, em ngủ."
Sau đó Lục Cảnh Diệu vui vẻ ôm lấy chăn gối đến, kết quả là Tần Dư Kiều đá xuống giường. Người đàn ông đá xuống giường sắc mặt cho phép thương lược của phụ nữ giường, "Kiều Kiều."
"Đừng ồn nữa, ngày mai còn nhiều việc lắm đấy, cũng mau ngủ ."
"Kiều Kiều!"
"Em thứ hai!"
"Kiều Kiều...." Lục Cảnh Diệu chằm chằm cô gái nhắm mắt , thở một uất ức thật dài, đó ôm chăn trở ghế sa lon, mắt lạnh về phía Tần Dư Kiều. Cô hề chút phản ứng nào, thật sự khiến cam lòng.
Mặc dù Lục Cảnh Diệu cam lòng nhưng chú rể vẫn quan trọng hơn. Ngày hôm mang vẻ mặt tươi xuất hiện mặt , tất cả phù rể phù dâu đều sớm tập trung ở tầng nhà họ Tần. Chưa tới 6 rưỡi, nhà họ Tần bắt đầu bận rộn .
Tần Dư Kiều khi rời giường liền bắt đầu trang điểm tóc, mặc mặc lễ phục xuống tầng, đó cùng Lục Cảnh Diệu quỳ gối xuống mặt bà nội, kính Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du .
Hôm nay Tần Dư Kiều mặc áo cưới, mà là một bộ sườn xám Trung Quốc cách điệu với viền ren, cổ áo sườn xám, váy kiểu đuôi cá, ren thêu thủ công trong suốt hở lưng.... Lục Cảnh Diệu cảm thấy nó trong suốt quá.