Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:56:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Hoà Thước đưa bệnh viện quân khu lớn nhất thành phố S. Sát vách phòng bệnh của Lục Hoà Thước là phòng nghỉ ngơi cho , lúc Tần Dư Kiều theo Lục Cảnh Diệu tiến , trong phòng ít của nhà họ Lục. Khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu từ thành phố G về tới thành phố S còn tới chín giờ, vội vã chạy một mạch tới đây, đến khi thời gian xuống nghỉ ngơi Tần Dư Kiều mới cảm thấy đầu óc choáng váng.
Thời tiết ở thành phố S thì tồi tệ hơn thành phố G nhiều, một cửa sổ của phòng nghỉ mở hé, bên ngoài bao phủ bởi sương mù ướt lạnh. Loại thời tiết quen thuộc khiến Tần Dư Kiều giật , cô nghĩ tới Edinburgh, nghĩ tới Harl, nghĩ đến ngày Quả Quả sinh Hi Duệ, hôm cũng là một ngày sương mù dày đặc nặng nề như thế .
Lục Gia Anh tới bên cạnh Tần Dư Kiều, kéo tay cô: "Kiều Kiều, hôm nay em và lão Lục chắc chắn lo lắng nhiều , phía còn một gian phòng nghỉ, là hai đứa đó nghỉ ngơi một chút ?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Em , còn ba, bác sĩ thế nào?"
Trong hốc mắt Lục Gia Anh lấp lánh ánh nước: "Tình huống khả quan lắm."
Bệnh viện luôn luôn là một nơi lạnh lẽo, Tần Dư Kiều chiếc ghế salon bằng da xoa xoa cái trán. Lục Cảnh Diệu bảo mang hai suất cơm đến. Anh vốn định ăn cùng cô, kết quả là cả hai chẳng ăn mấy. Điện thoại trong túi Lục Cảnh Diệu vang lên ngừng, cuối cùng vỗ vỗ vai Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, công ty chút việc, qua đó một chuyến, em ở đây với chị hai và chị dâu, chút nữa sẽ gọi cho em."
Sau khi Lục Cảnh Diệu rời , Trương Kỳ bắt đầu chuyện: "Nếu như ông cụ chuyện gì ngoài ý , cái nhà sẽ nữa...."
Trương Kỳ ưu sầu lo lắng Dương Nhân Nhân, "Chị dâu, rốt cuộc chị nghĩ như thế nào? Đã đến nước mà chị vẫn định thật với bọn em ?"
Dương Nhân Nhân đầu, thanh điệu cao, hình như cố ý cho tất cả ở đây thấy: "Cái nhà thể tan nát , đây là mong của ba từ tới nay, và đây cũng là mong của ."
Tần Dư Kiều buồn ngủ dựa lưng ghế sa lon. Một lát , một phụ nữ trung niên dọn dẹp bàn, vứt bữa sáng ăn một nửa của cô và Lục Cảnh Diệu thùng rác.
Hôm nay ở bệnh viện ngoại trừ con gái và con dâu của nhà họ Lục, còn Vương Bảo Nhi. Vương Bảo Nhi ở bên cạnh Dương Nhân Nhân gì, chỉ khéo léo nhu thuận chuyện. Một lát , điện thoại của cô cũng vang lên, khi cô chạy cửa nhận cú điện thoại liền tiến với Dương Nhân Nhân: "Dì Dương, buổi trưa con còn tiết học quan trọng...."
"Vậy thì con nhanh học ...." Dương Nhân Nhân dường như bừng tỉnh, chút áy náy với Vương Bảo Nhi, "Buổi tối cũng cần tới , chỗ thiếu , việc học quan trọng hơn."
Vương Bảo Nhi chớp chớp mắt, đó gật đầu.
Tần Dư Kiều lấy điện thoại di động xem chứng khoán, giá cổ phiếu của Lục thị thị trường vẫn đang định. Sau đó cô lật sang trang tin tức, cũng thấy tin tức Lục Hoà Thước bệnh nặng, quả nhiên chuyện Lục Hoà Thước bệnh vẫn đám truyền thông phát hiện.
Trước Lục Cảnh Diệu cũng từng nửa đùa nửa thật với cô về tình huống của Nhà họ Lục: "Về cơ bản, mỗi ông cụ bệnh nặng thì tình hình tài chính của nhà họ Lục cũng lên xuống theo. Con cháu của nhà họ Lục đông, ngoài cũng bao giờ cho rằng thành viên của nhà họ Lục thể an phận thủ thường đống gia sản .... Thật chính trong nhà họ Lục cũng nghĩ . Chẳng qua vì duy trì sự hoà thuận nhiều năm nên tiện trở mặt ngay lập tức mà thôi."
Buổi chiều Lục Hoà Thước thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Tin do chính bác sĩ của Lục Hoà Thước thông báo, nhưng vì Lục Hoà Thước vẫn còn trong phòng ICU nên duy nhất thể thăm ông bây giờ chính là quản gia của nhà họ Lục.
Sau khi quản gia khỏi phòng ICU lập tức tới phòng nghỉ sát vách: "Lão gia bảo các vị cứ về nghỉ , cần tiếp tục ở đây trông chừng nữa."
"Chúng , ba thế chúng yên tâm trở về ." Trương Kỳ , đó đầu về phía Tần Dư Kiều, " thấy em sáu vẻ mệt mỏi , là để em về nghỉ ?"
Tần Dư Kiều lên tiếng, chỉ quản gia, chờ ông tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-136.html.]
"Lão gia ông còn c.h.ế.t , cần quan tâm." Quản gia với Trương Kỳ, "Đây là nguyên văn lời của lão gia, bảo chuyển đến ."
Mọi của nhà họ Lục , một lát Lục Gia Anh mở miệng hỏi: "Ba còn gì nữa ?"
Quản gia do dự, chút khó xử đáp: "Lão gia .... Mọi cứ giữ những ý đồ , chờ ông thật hẵng lo...."
Bởi vì chuyện Lục Hoà Thước viện vẫn còn đang giấu giới truyền thông, cho nên của nhà họ Lục bệnh viện đều từ cửa . Tần Dư Kiều và Dương Nhân Nhân cùng một chiếc xe thương vụ màu đen của nhà họ Lục. Sau khi lên xe Tần Dư Kiều với tài xế: "Đi tới vườn hoa trung ương ."
Tần Dư Kiều Dương Nhân Nhân: "Em chút yên lòng về Duệ Duệ, em xem nó thế nào."
Dương Nhân Nhân suy nghĩ một chút gật đầu, với tài xế: "Đi đến trường học ."
Tần Dư Kiều nở nụ với Dương Nhân Nhân, Dương Nhân Nhân kéo tay Tần Dư Kiều, chân thành : "Kiều Kiều, chúng là một nhà."
Tần Dư Kiều hiểu ý Dương Nhân Nhân, cô cảm động Dương Nhân Nhân, đáp: "Cảnh Diệu với em, ở nhà họ Lục kính trọng nhất chính là chị dâu cả."
Lục Cảnh Diệu quả thực từng như , chỉ điều là mùi mẫn như Tần Dư Kiều mà thôi. Nguyên văn của là:
"Trong mấy chị dâu của , chị dâu cả là đáng tin nhất. Đáng lý nên khuyên em với chị nhiều hơn, nhưng chị là của Nguyên Đông, cho nên khó xử.... Kiều Kiều, em cũng cho suy nghĩ trong lòng em ?"
....
Khi Tần Dư Kiều tới trường là 3 giờ 40 phút, nếu như cô nhớ lầm thì tiết cuối cùng hôm nay của Hi Duệ là thể dục. Vậy nên Tần Dư Kiều thẳng tới bãi tập, hai sân thể dục rộng lớn mấy lớp đang học thể dục, nhưng Tần Dư Kiều thấy con trai . lúc , một giọng trong trẻo của trẻ con vang lên lưng cô: "Mẹ Hi Duệ ."
Tần Dư Kiều xoay , nhóc cao gầy mắt, đó nhớ chính là Nhan Thư Đông mà Hi Duệ thường nhắc tới. Lần cô đến xem Hi Duệ đá bóng cũng gặp thằng bé một .
Nụ của Nhan Thư Đông vô cùng rực rỡ, nụ cũng khiến cho Tần Dư Kiều suýt nữa quên mất vết thương dán băng khoé miệng . Tháng Hi Duệ cũng từng tức giận bất bình với cô về chuyện của Nhan Thư Đông: "Ba Nhan Thư Đông thường đánh , Nhan Thư Đông thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ hiệp hội bảo vệ trẻ em ...."
Tần Dư Kiều với Nhan Thư Đông: "Xin chào, Thư Đông."
Nhan Thư Đông dường như bất ngờ khi Tần Dư Kiều tên , đôi mắt dài nhỏ lóe sáng, mở miệng hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ Hi Duệ , cô tìm Hi Duệ ?"
"Hi Duệ đang ở sân đá bóng đấy." Nhan Thư Đông chỉ chỉ về phía sân đá bóng, chạy tới mặt Tần Dư Kiều, "Mẹ Hi Duệ, cô theo con."
Thật đúng là một đứa bé nhiệt tình.
Tần Dư Kiều theo Nhan Thư Đông tới sân đá bóng. Vườn trường nơi nổi tiếng xinh , cây xanh trồng theo một dãy dài trật tự, hàng cây xanh thể thấy thấp thoáng sân bóng phủ xanh cỏ như trải thảm. Hôm nay sương mù dày đặc, cho nên khi đến gần sân bóng mới phát hiện mỗi một ngọn cỏ đều lấm tấm sương sớm, bãi cỏ xanh mát là một đám bọn nhỏ tràn đầy sức sống đang chạy nhảy.
Bởi vì là tiết cuối cùng, đám trẻ đều chuẩn trở về ngay khi kết thúc tiết thể dục cho nên bên đường biên sân bóng để một hàng cặp sách. Tần Dư Kiều liếc mắt liền thấy cái cặp màu xanh của Lục Hi Duệ, quai đeo thêu ba chữ Lục Hi Duệ màu đỏ.