Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:57:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Cảnh Diệu chuyện với thư ký xong ngoài ban công ngắm cảnh đêm. Tháng Tư nhiệt độ bên ngoài còn lạnh, bầu trời đầy , ánh lấp lánh đáng yêu lặng lẽ treo giữa màn đêm, chúng giống như đang nghịch ngợm trò chuyện .

Những vì sáng ngời, trong suốt, đáng yêu.... Giống như ánh mắt của Tần Dư Kiều . dù sáng thì khi Lục Cảnh Diệu cũng còn độ ấm nữa.

là càng nghĩ càng bi thương mà, ban đêm thuận lợi cũng khiến cho đàn ông đa sầu đa cảm. Sau đó trái tim kim cương trăm năm nứt của Lục Cảnh Diệu bắt đầu trở nên ướt át, xốp mềm, nhẵn nhụi, yếu ớt.... Gió lạnh ban đêm vù vù thổi càng khiến lồng n.g.ự.c thêm lạnh lẽo.

Tần Dư Kiều tỉnh khi Lục Cảnh Diệu rời giường, đó cô dậy, ngoài ban công thì thấy Lục Cảnh Diệu đang đó. Chỉ là đàn ông một giây còn mang bộ mặt bình tĩnh, một giây lập tức bày khuôn mặt hớn hở về phía cô: "Kiều Kiều, em cũng đây giải sầu ."

Giải sầu, thật đúng là từ , mặt Tần Dư Kiều chút đổi về phòng.

....

Nửa đêm, Tần Dư Kiều cảm giác giường phía lưng lõm xuống, một lát một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên ngang hông cô, đó từ từ siết chặt . Theo sức dần tăng lên, Tần Dư Kiều đột nhiên hốt hoảng, cơ thể tựa như một con tôm luộc chín, cương cứng nhúc nhích.

Lục Cảnh Diệu lời nào, cứ lặng lẽ ôm cô như , giữa hai chỉ tiếng hít thở. Đột nhiên Tần Dư Kiều nhớ đến đầu tiên của Quả Quả, khi đó cô và Lục Lục cũng ôm đến nửa đêm như thế . Họ ngủ, cũng ai lên tiếng, nhưng chỉ cần tiếng hít thở của đối phương tới gần một tẹo là thể khiến cho cảm thấy thỏa mãn.

Lục Cảnh Diệu từ từ dịch , cuối cùng khi cả cơ thể dán chặt Tần Dư Kiều mới hài lòng bắt đầu ngủ. Tần Dư Kiều áp sát khó chịu, nhích , Lục Cảnh Diệu nhỏ giọng : "Kiều Kiều, gì cả, chỉ ôm thôi."

Đêm đó Lục Lục cũng chỉ ôm thôi, nhưng đêm đó, Quả Quả và Lục Lục liền tiến trạng thái sống chung.

Tần Dư Kiều xoay , Lục Cảnh Diệu ngủ, đôi mắt sáng ai bằng, đó Tần Dư Kiều để tay chính lên Lục Cảnh Diệu .

Động tác của cô khiến cả Lục Cảnh Diệu xôn xao, lúc đang định mở miệng chuyện thì Tần Dư Kiều : "Đừng gì cả, ngủ ."

Một đêm tĩnh lặng, ngày hôm Tần Dư Kiều tỉnh dậy sớm hơn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu ít khi ngủ quên, khi tỉnh liền Tần Dư Kiều ở tầng kiểm tra cặp sách cho Hi Duệ. Tóc cô cũng buộc nửa, lúc cúi đầu kiểm tra cặp sách vài lọn tóc rơi xuống, tăng thêm một phần an tĩnh nhu hòa.

Đột nhiên Lục Cảnh Diệu cảm thấy tất cả những điều đều đáng giá, cho dù Kiều Kiều lẽ sẽ giận cả đời , cũng cảm thấy ông trời ưu ái . Là năm tháng khiến cho hiểu , hai ở bên nhiều khó khăn. Có lẽ đến lúc ở bên , chỉ vì một cái xoay tùy hứng thôi cũng sẽ đánh mất tình yêu và hạnh phúc, cuối cùng bao giờ thể như lúc ban đầu nữa.

Lục Cảnh Diệu quần áo xong xuống tầng ăn sáng cùng vợ và con trai. Ăn xong bữa sáng và Kiều Kiều cùng đưa Hi Duệ học, đó và Kiều Kiều sẽ tự trở về công ty của , khi ở xe thì bàn bạc chuyện buổi chiều đến viện thăm ông cụ.

Lục Hoà Thước sắp xuất viện, nhưng thời gian xuất viện càng gần ông càng nóng nảy. Mỗi Tần Dư Kiều thăm ông đều Lục Hoà Thước độc miệng châm chọc vài câu.

Tần Dư Kiều cũng giận, cái gì nên đáp trả thì đáp trả, nên nhận thì vui vẻ nhận, lúc dứt khoát gì, cuối cùng khó chịu là Lục Hoà Thước, chẳng bao lâu chủ động hỏi cô: "Vừa coi như , cô sẽ hẹp hòi mà quan tâm tới chứ?"

"Ba, ba mỗi ba hoa quả con mua ngon con đau lòng đến mức nào ."

"Đau lòng cũng là hoa quả mới đúng, cô cần đau lòng." Sắc mặt Lục Hoà Thước thả lỏng một chút, bộ dạng sĩ diện hệt như Lục Cảnh Diệu , "Vốn ngon, chẳng lẽ nhất định khen ngon , thể thật hả?"

"Vậy ba ăn quả gì, con sẽ mua cho ba." Sau đó Tần Dư Kiều liền hùa với Lục Hoà Thước. Cô hiểu tính khí Lục Hoà Thước, cái gì cần thì , cái cần thì cứ để tai tai trái. cô vẫn lơ là trách nhiệm của , cho dù y tá ở ngay bên cạnh, Tần Dư Kiều cũng đúng giờ đo nhiệt độ, xem lúc nào thì nên uống thuốc, hôm nay uống bao nhiêu v..v… cô đều nắm rõ.

Cho nên khi Lục Hoà Thước xuất viện, Lục Gia Anh nhận xét thái độ lục cỉa ông đối với Tần Dư Kiều như : "Trước ba thương chị nhất, bây giờ là Kiều Kiều . Nếu như vẫn còn sống thì hồi nhỏ thiên vị sáu, bây giờ thể nào cũng chuyển sang thiên vị Kiều Kiều cho xem."

Tần Dư Kiều thấy Lục Hoà Thước thương cô chỗ nào cả, chỉ cảm thấy thiết hơn mà thôi. Sau đó, khi Lục Hoà Thước qua đời mấy ngày, ở Lục trạch luật sư và quản gia di chúc phân chia tài sản mới thấy Lục Hoà Thước quả thực thiên vị cô và Hi Duệ.

Lục Hoà Thước qua đời ngày 5 tháng 9, hưởng thọ 83 tuổi.

Có lúc già ngã bệnh chỉ là chuyện chớp mắt. Tháng sáu, Lục Hoà Thước kiểm tra phát hiện ung thư gan, di căn đến tuyến dịch lim-pha.

Lúc đầu đều dấu Lục Hoà Thước, Lục Hoà Thước tựa như gương sáng, con cái dấu , nên khi nhập viện tính tình ông bỗng trở nên hơn hẳn. Có lúc ở bệnh viện còn kể cho Tần Dư Kiều chuyện bà nội Hi Duệ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-146.html.]

"Ba và bà đúng là oan gia, cả ngày đều cãi . Phụ nữ dịu dàng, nhưng bà tính, còn xoi mói hơn ba nữa. cứ cãi như qua cả đời, ba cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều đàn ông, bởi vì cãi với ba là A Hòa."

A Hòa là tên thời con gái của ba nội Hi Duệ, khi Lục Hoà Thước giường bệnh híp mắt nhắc tên thời con gái của vợ, mỗi từ phòng bệnh mắt Tần Dư Kiều đều đỏ bừng ướt át.

"Trước mỗi ba và A Hòa gây gổ đều đòi ly hôn, giống như đòi ly hôn thì sẽ cảm thấy cãi còn ý nghĩa nữa. Bây giờ nghĩ ba thật sự cảm thấy với A Hòa, khi đó rõ bà ăn chua ngoa nhưng dễ mềm lòng, mà mỗi cãi còn cố ý chọc nỗi đau của bà .... Vợ lão Lục , con xem lúc A Hòa sẽ đau lòng nhường nào?"

"Mẹ nhất định cũng tính khí của ba, sẽ so đo với ba ."

"Không ." Lục Hoà Thước chắc nịch, lúc khóe miệng mang theo chút hồi tưởng hạnh phúc, "A Hòa keo kiệt, nếu như ly hôn đó ba chủ động phục hôn, thì chắc chắn bà sẽ chủ động với ba."

Lúc Tần Dư Kiều khỏi bệnh viện mới hỏi Lục Cảnh Diệu: "Mẹ và ba từng ly hôn ?"

Lục Cảnh Diệu nhớ tới chuyện cũ cũng chút dở dở : "Lúc mười tám tuổi bọn họ ly hôn, nhưng khi đang ở nước ngoài nên cũng rõ lắm. Lúc nghỉ hè trở về, bọn họ với ."

Lục Hoà Thước , cãi chính là vợ chồng.

Mấy ngày , Lục Hoà Thước luôn ở trong trạng thái đa cảm, lúc Tần Dư Kiều thăm Lục Hoà Thước còn tưởng là ông buồn vì cảm thấy áy náy với bà nội Hi Duệ, cho nên an ủi: "Ba đừng buồn, chắc sẽ giận ba ."

"Không ba sợ bà tức giận." Lục Hoà Thước đầu , "Chỉ là nhớ bà , con xem nếu như ba và A Hoà bớt nóng hơn một chút thì đời ba và bà sẽ vui vẻ hơn nhiều .... nếu như nóng tính thì bà cũng là A Hòa ...." Lục Hoà Thước mâu thuẫn.

Tần Dư Kiều hỏi Lục Cảnh Diệu về chuyện tình cảm của ba , lúc Lục Cảnh Diệu trả lời cũng một thoáng trầm tư: "Hai là mẫu nam chủ ngoại nữ chủ nội điển hình, nhưng đều cứng đầu cho nên chuyện va chạm là thể tránh khỏi." Lục Cảnh Diệu xong, còn thêm một câu, "Rất nhiều chuyện chúng nên rút kinh nghiệm từ thế hệ . Mặc dù cãi , chiến tranh lạnh với cũng vẫn sống , nhưng cuộc đời ngắn như , tại phí hoài thời gian những phút giây vui vẻ."

Những lời của Lục Cảnh Diệu là với với Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều đầu , Lục Cảnh Diệu tiếp tục lái xe, một lát mở miệng: "Anh chỉ là tình cảm bộc phát mà thôi."

Trong thời gian , luôn quá nhiều tình cảm bộc phát, Tần Dư Kiều cũng . Cho nên cô định tìm cơ hội chuyện nghiêm túc với Lục Cảnh Diệu, chuyện ở Edinburgh, chuyện về tương lai.

khi Lục Hoà Thước qua đời, chuyện phân chia tài sản khiến cô và Lục Cảnh Diệu còn thời gian.

Lục Hoà Thước chia 6% cổ phần của Lam Điền cho Lục Hi Duệ, trong di trúc còn dặn: Trước khi Lục Hi Duệ lập gia đình, những cổ phần đều tên Tần Dư Kiều mà Lục Cảnh Diệu .

Trong tất cả con cháu của Lục Hoà Thước, Tần Dư Kiều khiến ít đỏ mắt. mắt mấy đó thể lấy lòng cô, bởi vì cổ phần của cô và Lục Cảnh Diệu cộng là cổ đông lớn nhất ở Lục thị.

Theo di chúc của Lục Hoà Thước, nhà họ Lục tan, mặc dù phân chia bộ tài sản, trừ công ty con thì "Lam Điền" - ví như linh hồn của ông Lục – là do mấy em nhà họ Lục cùng quản lý. Mặt khác, về cần về nhà ăn cơm mấy mỗi tháng nữa, nhưng ngày lễ ngày tết thì trở về nhà cũ, mà chuyện ở nhà cũ tất cả giao cho Dương Nhân Nhân.

Nhà cũ giao cho Dương Nhân Nhân ngoài dự đoán của , việc ngờ là Dương Nhân Nhân bảo Tần Dư Kiều giúp bà một tay. Khi Dương Nhân Nhân , Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu liếc mắt , mở miệng: "Chị dâu, tính em đoảng, thật sự thích hợp lo liệu việc quản lý. Huống chi mấy năm em còn quản lý Tần Ký.... Dĩ nhiên nếu như chị cần em giúp một tay, em nhất định sẽ tới." Giọng Tần Dư Kiều vốn nhỏ nhẹ, cộng thêm mấy ngày nay khản giọng, nếu như cẩn thận kỹ sẽ nhiều chỗ rõ. Vậy nên Tần Dư Kiều xong, Lục Cảnh Diệu lặp lời cô một kần nữa: " , tính Kiều Kiều thích hợp quản lý, sang năm tư và chị dâu sẽ từ nước ngoài trở về, em tin rằng để chị dâu giúp đỡ sẽ thích hợp hơn. Cái nhà cứ giao cho chị, thấy đúng , ba, tư, chị dâu?"

Trương Kỳ Lục Cảnh Thành: "Vậy để cho chị dâu cả và em tư trông nom , càng rảnh."

Vì tang lễ của Lục Hoà Thước, tất cả nhà họ Lục bao gồm con cháu từ nước ngoài đều trở về tập trung ở Lục trạch. Lục trạch to như lập tức trở nên náo nhiệt, trong nhà còn vài đứa cháu khá lạ mặt do ở nước ngoài lâu năm.

Ngày chính là tang lễ của Lục Hoà Thước, nhà họ Lục ồn ào. Ngày đó đến phiên Lục Cảnh Diệu túc trực bên linh cữu, Hi Duệ ở bên cạnh Lục Cảnh Diệu lặng lẽ đốt giấy tiền vàng cho ông nội. Tần Dư Kiều tới ôm con trai lòng, bởi vì muộn nên Tần Dư Kiều dỗ Hi Duệ ngủ.

Lục Hi Duệ mấy ngày nay ngoan, từ trận khi Lục Hoà Thước qua đời thì mấy ngày nay bao giờ ầm ĩ phiền đám lớn bận rộn, ngay cả rơi nước mắt cũng len lén trốn , nước mắt rơi xuống cũng chóng lau . Là một đứa trẻ ngoan kiên cường hiểu chuyện.

Tần Dư Kiều ôm Hi Duệ ngủ say từ linh đường tới đại sảnh gặp Lục Nguyên Đông. Mặc dù Tần Dư Kiều hiểu mấy ngày nay Vương Bảo Nhi ở bên cạnh Lục Nguyên Đông, nhưng cũng hỏi nhiều. Cô cũng giống , bận rộn đến mức còn sức quan tâm đến những chuyện khác nữa .

Tần Dư Kiều đắp chăn cho Hi Duệ, lúc xuống với Lục Cảnh Diệu thì gặp Lục Nguyên Đông ở đại sảnh, bên cạnh nhiều con cháu của Nhà họ Lục. Bọn họ khá khách khí với Tần Dư Kiều, mấy ngày nay cổ họng Tần Dư Kiều đau cho nên ít khi mở miệng chuyện, chỉ gật đầu cho qua. Cô là bề nhỏ nhất ở nhà họ Lục nên họ còn cảm thấy kỳ kỳ, nhưng mấy ngày nay cô hòa nhã xử lý chuyện nào chuyện nấy, nên cũng dần cảm thấy gần gũi.

Lúc Tần Dư Kiều từ cầu thang xuống, Lục Nguyên Đông cũng cô, thậm chí còn cố ý Tần Dư Kiều, nhưng tầm mắt vẫn tự chủ liếc về phía cô.

sàn đá hoa cương màu đen thể soi rõ bóng , Tần Dư Kiều mặc bộ váy công sở màu đen nổi bật lên làn da trắng như sứ nhẵn nhụi của cô. Dưới làn vày là một đôi giày cao gót bảy cm, lộ bắp chân thon dài trắng nõn, đến mắt cá chân tinh xảo khéo léo, cảm giác xinh cao quý như ánh trăng. Cái cảm giác dịu dàng tinh xảo phô trương khiến cho khác dời mắt .

Loading...