Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-07-28 13:54:25
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết quả xét nghiệm ADN mới lò?
Tần Dư Kiều khiếp sợ Lục Cảnh Diệu, con ngươi co rút, một lúc , cô cúi đầu, giọng run rẩy: " đang gì cả......."
"Đừng giả bộ, chắc chắn em hiểu ." Lục Cảnh Diệu cho Tần Dư Kiều cơ hội trốn tránh, khẽ hừ một tiếng, tiếp: "Tuần nhặt một sợi tóc áo khoác của em, cho nên mang xét nghiệm."
Nói xong Lục Cảnh Diệu lấy tờ kết quả xét nghiệm gấp tư từ áo khoác , để lên bàn, mắt Tần Dư Kiều, lành lạnh : "Nếu xem xong kết quả xét nghiệm mà em vẫn tin, hoặc em cảm thấy giả kết quả, thì em thể tự đưa Hi Duệ đến bệnh viện kiểm tra một nữa, bất kỳ ý kiến gì."
Điều Lục Cảnh Diệu , là cái tuần mà cô vẽ tranh cho Hi Duệ, lúc khỏi thư phòng nhỏ của Hi Duệ, đột nhiên Lục Cảnh Diệu ở phía vươn tay đến bả vai cô, cô xoay hỏi chuyện gì?
Lục Cảnh Diệu mặt lạnh tanh nhặt một sợi tóc vai cô, : "Cô Tần, ở đây một sợi tóc ngắn, lấy xuống giúp cô."
"Cảm ơn."
... .......
Người Tần Dư Kiều run rẩy, dám xem kết quả xét nghiệm Lục Cảnh Diệu đặt bàn, đầu óc lúc thì trống trỗng lúc hoạt động nhanh chóng, như thể giật choàng tỉnh từ giấc mộng.
Tần Dư Kiều đưa tay xoa trán của , chứng minh mơ , giấc mơ mà trong đó cô lạc với thế giới kỳ bí, nhưng chân thật đến mức khiến khác kiếp sợ.
"Thật thì cũng việc ." Lục Cảnh Diệu liếc Tần Dư Kiều, dừng một chút, lên đến mặt cô. Sau đó cúi xuống, cất giọng lười biếng, môi nở một nụ quỷ quyệt, " miệng bằng chứng, em cố chấp, nếu cẩn thận chừng em còn thể cắn ngược nữa, đúng ?"
Tần Dư Kiều ngẩng đầu, hốc mắt đong đầy nước mắt, như chỉ cần chớp mắt một cái thì nước mắt lập tức rơi xuống, cô với : "Lục Cảnh Diệu.... đừng dọa ... ?"
"Làm thể?" Tần Dư Kiều thử giải thích cho Lục Cảnh Diệu , nhưng đầu óc của cô như chập mạch, cũng chỉ vài câu như , "Không thể nào, nhất định đang dọa , đang dọa ....."
Lục Cảnh Diệu xuống, đưa tay chạm khóe mắt Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, tại dọa em, chẳng lẽ rảnh rỗi việc gì ?"
"Em rằng cũng vì em, bây giờ đầu óc em mơ hồ nên nhớ em cùng sinh Duệ Duệ, việc cũng so đo với em. mà đây cũng lý do để em phạm sai lầm đúng ? Nếu như em thật sự lấy Nguyên Đông, đến khi em nhớ thì lúc đó đây? Hi Duệ thế nào đây? Anh nhẫn tâm để em tự nhảy hố lửa ? Nếu bây giờ cho em chân tướng sự thật, dựa tính tình của em, nếu em , chắc chắn em sẽ trách ."
Ánh mắt Lục Cảnh Diệu chợt lóe lên, giọng chân thành đến mức thể chân thành hơn. Nói xong đưa tay lau nước mắt cho Tần Dư Kiều, "Khóc gì chứ, đột nhiên một đứa con lớn như , vui mừng chứ?"
"Lục Cảnh Diệu!" Tần Dư Kiều lớn tiếng quát, nước mắt cũng lời cứ thế tuôn rơi.
Trên mặt Lục Cảnh Diệu vẫn chứa ý , chao đèn trang trí trần nhà kiểu Nhật mang màu vàng kim, ánh đèn chiếu lên mặt Lục Cảnh Diệu. Trong ánh vàng lấp lánh đó, nụ của hơn bao giờ hết: "Thật còn một khả năng..."
Tần Dư Kiều : "Khả năng gì?"
Lục Cảnh Diệu bằng giọng đùa giỡn, thể thấy rõ là đang trêu đùa TầnDư Kiều: "Nếu em chị gái hoặc em gái song sinh, thì lẽ mắt vụng nhận lầm."
Đôi tay Tần Dư Kiều đưa lên che trán, tạm thời cô chuyện, thậm chí quan tâm tới Lục Cảnh Diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-42.html.]
Bây giờ trong đầu cô đều là Hi Duệ. Cô nhớ Hi Duệ đau lòng là đứa trẻ trong ống nghiệm, Hi Duệ mất mát tròn vuông, khi Hi Duệ chụp ảnh với cô thì mặt nó giấu vẻ vui mừng.
Thật sự cô cho rằng và đứa trẻ duyên, nhưng ngờ rằng đó chính là duyên con.
Tần Dư Kiều cảm thấy đầu đau, chịu sức day, kết quả bớt mà còn đau hơn.
Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều như thì huyệt thái dương của cũng đau. Anh thừa nhận nóng lòng, cho nên tối hôm qua khi nhận kết quả xét nghiệm thì hận thể lập tức đưa cho phụ nữ xem. Kết quả hôm nay cuối cùng cũng khỏi miệng, nhưng cảm thấy lo lắng sợ hãi. Anh sợ cô thể chấp nhận sự thật , sợ cô tiếp tục chọn cách trốn tránh, còn sợ tiền mất tật mang.
Một lúc , rốt cục Tần Dư Kiều cũng bình tĩnh , mở miệng : "Hi Duệ là con của ?"
Lục Cảnh Diệu gật đầu: " ."
Tần Dư Kiều: "Mười chín tuổi sinh ?"
Lục Cảnh Diệu gật đầu: "Em sinh Hi Duệ ở Edinburgh, khi đó chúng ..."
Chính xác Tần Dư Kiều trí nhớ ở tuổi mười chín và hai mươi, nhưng cô từng nghi ngờ nguyên nhân, bởi vì bác sĩ chủ trị cho cô ở Anh rằng cô là thực vật trong hai năm.
" tin Duệ Duệ là con trai ." Tần Dư Kiều mà cứng ngắc, mười ngón tay tê rần.
Cô tin Hi Duệ chính là con trai của cũng vì Lục Cảnh Diệu cho cô xem kết quả xét nghiệm, mà là càng ngày cô càng cách nào khống chế tình cảm của dành cho Hi Duệ. Giống như Lục Cảnh Diệu , trẻ con đáng yêu thì nhiều lắm, cô và Hi Duệ hợp cũng nguyên nhân.
Nghe Tần Dư Kiều "tin", Lục Cảnh Diệu cảm thấy hài lòng xoa mặt cô: "Kiều Kiều."
Kết quả Tần Dư Kiều chặn tay : " chứng minh Hi Duệ là con ?"
Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều chằm chằm, xác định nhầm mới : "Em ý gì..."
Tần Dư Kiều khẽ gật đầu: "Anh xác định năm mười chín tuổi thì sinh Hi Duệ với ?"
Lục Cảnh Diệu cảm thấy lồng n.g.ự.c một ngọn lửa bốc lên, khống chế quát lên: "Mẹ nó, em sinh với thì sinh với ai?"
Tần Dư Kiều khinh bỉ đầu sang chỗ khác, đó lên định .
Lục Cảnh Diệu kéo cô : "Em ?"
Tần Dư Kiều thẳng Lục Cảnh Diệu, xoi mói từ xuống : "Cho dù chính là ba của Hi Duệ, cực kỳ nghi ngờ, năm đó ... chuyện phi pháp với ?"
"Chuyện phi pháp gì?" Lục Cảnh Diệu phản ứng kịp, ngừng một lúc mới hiểu những gì Tần Dư Kiều , cơn tức khó khăn lắm mới dằn xuống giờ bộc phát. Chuyện phạm pháp? Ý cô là cưỡng bức cô?
"Mẹ nó, em còn tưởng rằng là thiếu nữ vị thành niên hả?" Lục Cảnh Diệu bóp chặt cổ tay Tần Dư Kiều, đẩy cô đến mặt tường, lạnh, gằn từng chữ với tốc độ chậm nhất, "Đã khiến em thất vọng , năm đó là em cam tâm tình nguyện theo ."
"Theo ? Thật ? Bất ngờ quá mất."