là bất ngờ, hoặc là ngoài phạm vi bất ngờ, sấm sét giữa trời quang, hơn nữa sấm sét còn bổ đến chân cô, mặt đất đang bằng phẳng đột nhiên thủng một lỗ lớn.
Tần Dư Kiều vẫn cho rằng cuộc đời thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng nghĩ rằng xảy những chuyện hoang đường khác như .
Trước , tuổi thơ của cô thể coi là no đủ và hạnh phúc cùng một mối tình đầu quá tồi tệ. Tuy nhiên khi ở Anh xui xẻo gặp tai nạn giao thông sống thực vật hai năm. mà bây giờ cô vẫn , cô cũng oán thán cuộc đời .
Cho nên cô đồng ý tiếp nhận đối tượng xem mắt là Lục Nguyên Đông, cho dù hình thể của cô bây giờ đến cô còn chấp nhận nổi, nhưng cô vẫn cố gắng đạt hạnh phúc, cô xây dựng một gia đình cho chính .
Cô những lời với Lục Nguyên Đông, bởi vì còn đến lúc. Có điều cô ngờ lúc đường bắt đầu một cuộc tình khác thì sét đánh.
Trước đây bà nội cô dạy: "Kiều Kiều, con xinh , về khả năng lầm đường lạc lối nhiều hơn những cô gái bình thường khác, đương nhiên ai cũng đường vòng vài , nhưng con đường thể đầu, con đường cũng đầu nữa."
Tần Dư Kiều dùng chăn che mặt , cô xác định năm mười chín tuổi nhầm đường ? thể khẳng định Lục Cảnh Diệu tới đòi cô một món nợ, cô thiếu Hi Duệ một khoản nợ đó là "tình ".
***
Hai ba giờ sáng, Tần Dư Kiều mặc chiếc áo lông dài đến chân ở ban công gọi điện cho Bạch Thiên Du, theo thường lệ thì lúc chắc là Bạch Thiên Du đang ăn cơm tối.
Điện thoại kết nối, nhưng do trợ lý của Bạch Thiên Du , xin với cô: "Cô Tần, xin , tiến sĩ Bạch mới ngoài khảo sát , cô chuyện gì ?"
Bạch Thiên Du là một nhà địa chất, tất cả tình yêu đều dành cho khảo sát và nghiên cứu địa chất, thích địa tầng nham thạch còn hơn con gái bà. Mà Tần Ngạn Chi là một thương nhân, bộ nhiệt huyết đều đặt việc kiếm tiền và lợi nhuận.
Hai phù hợp nhưng kết hôn vì tình yêu. Tình yêu đến mang sức mạnh kì diệu, nó đập tan vấn đề đang tồn tại. Hai cho rằng thể vượt qua hoặc là đổi thói của , nhưng đáng tiếc, họ vẫn chấm dứt tình yêu của họ bằng việc ly hôn.
Lúc cúp điện thoại Tần Dư Kiều , cảm giác bất lực tựa như sương mù dày đặc trong đêm tối đang cuốn chặt lấy cô, lặng lẽ thấm da thịt cô, xương m.á.u của cô, nhốt cô trong tủ lạnh đó bắt đầu xâm nhập thần kinh của cô, mạch suy nghĩ của cô...
Lúc Lục Cảnh Diệu đưa cô về nhà họ Bạch, với cô một câu: "Kiều Kiều, Hi Duệ giống như , chẳng lẽ em hề nhận ?"
Hi Duệ giống cô ? Cô nhớ mặt của Hi Duệ, hình như giống, mắt giống cô, lông mi cũng giống cô. Nó còn đỏ mặt giống cô, đôi má hây hây khi cũng giống bé gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-43.html.]
Lúc xuống xe Lục Cảnh Diệu đưa tay sờ vành tai của cô, giọng quen thuộc dịu dàng: "Tai của Hi Duệ cũng giống em, hình dáng , dái tai mềm mại... Khi Hi Duệ còn bé xem cho nó, thầy bói nó là đứa trẻ phúc, nhưng phúc đến muộn. Em xem, bây giờ phúc đến ? Em trở ."
"Muộn cũng muộn , nhưng vẫn hơn tự nhận là đứa bé thụ tinh trong ống nghiệm đúng ?" Lục Cảnh Diệu vẫn tươi , lúc xong còn vỗ vai cô, "vô cùng lòng" dặn dò, "Trở về đừng nên nghĩ quá nhiều, hãy ngủ một giấc thật ngon. Cũng , hãy trưởng thành một chút... Hãy trách nhiệm một chút."
***
Lúc Tần Dư Kiều xuống xe, Lục Cảnh Diệu còn đặc biệt với cô câu "Hãy trách nhiệm" một chút. Anh đang ép cô, bởi vì sợ cô kích thích quá mức liền cuốn gói bỏ chạy về Anh.
Kết quả ngờ rằng Tần Dư Kiều thật sự trách nhiệm, ba giờ sáng chạy đến chỗ .
Khi nhận điện thoại, Lục Cảnh Diệu giật thức giấc, còn tỉnh táo : "Bây giờ em đang ở cửa vườn hoa ? Được, để xuống mở cửa.... phiền..."
Đương nhiên phiền, ngược còn thích phiền.
Thật tối hôm qua Lục Cảnh Diệu trằn trọc một lúc lâu mới ngủ, hơn nữa còn ép ngủ. Lúc Tần Dư Kiều gọi điện đến mới ngủ mấy tiếng mà thôi.
***
Ba giờ, trời còn sáng, lúc khí ẩm ướt và lạnh nhất, Tần Dư Kiều ngoài vườn hoa trung tâm mà lạnh đến phát run, tay bỏ túi áo khoác, cổ quàng một chiếc khăn len dày cộm. Dưới ánh đèn kiểu Âu, khi cô thở thở biến thành một làn khói trắng toát, như thể sẽ đông thành băng ngay lập tức.
Không lâu Lục Cảnh Diệu , mặc chiếc áo khoác màu đen tối qua, vì mới dậy nên kịp mặc áo khoác khác. Bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay bó sát , chiếc áo khoác ngoài bẻ cổ kiểu chữ V, cho nên Tần Dư Kiều thể thấy cổ và xương quai xanh của lộ ngoài, cảm thấy nhất định lạnh.
khi Lục Cảnh Diệu đưa tay lên vuốt ve mặt cô, lòng bàn tay của ấm áp.
"..." Tần Dư Kiều lên tiếng.
"Em lạnh quá." Lục Cảnh Diệu thử sưởi ấm mặt cô. "Sao tính tình vẫn nôn nóng như , một buổi tối cũng chờ ."
Tần Dư Kiều run rẩy: " tới gặp Hi Duệ."
Lục Cảnh Diệu liếc cô, giọng lập tức lạnh xuống: "Khái niệm thời gian của cô Tần quả nhiên khác , nhằm lúc khác ngủ mà tới thăm."