Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-07-28 13:54:30
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không vì quá lạnh, do cảm xúc ngổn ngang trong lòng mà khi Tần Dư Kiều theo Lục Cảnh Diệu nhà , cả vẫn kiềm mà run rẩy

Lục Cảnh Diệu cô vài , đó trực tiếp dẫn cô lên lầu, bên ngoài phòng ngủ của một phòng khách nhỏ, đơn giản nhưng sạch sẽ.

Anh rót cho cô một ly nước ấm: "Uống ."

Tần Dư Kiều nhận lấy ly nước từ Lục Cảnh Diệu: " gặp Hi Duệ một chút. . ."

Lục Cảnh Diệu đau đầu, chỉ vách tường: "Nó còn ngủ, 7h sáng mới dậy ăn sáng học."

Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu vô cùng tự nhiên, hệt như bao cha bình thường khác, tuy đây là do cố tình thể hiện, nhưng cũng Tần Dư Kiều khó chịu thôi. Cô đưa mắt , cô cảm nhận mấy năm nay, Lục Hi Duệ ở cùng Lục Cảnh Diệu chắc chắn chịu khổ ít.

Tần Dư Kiều cầm ly nước, im lặng một chút : " Hi Duệ một cái."

"Tần Dư Kiều, cô đủ đấy, cô đừng như sẽ giấu nó ?" Lục Cảnh Diệu tuy rằng phản ứng khá kịch liệt nhưng vẫn dẫn Tần Dư Kiều đến cửa phòng Lục Hi Duệ. Tuy nhiên, lúc giở giọng châm biếm, 'nhắn nhủ' một câu, "Vào xem , nhất gọi nó dậy, ba một nhà chúng thể thoải mái mà tâm sự đến sáng."

Tần Dư Kiều lúc nào còn tâm trạng mà tranh cãi với Lục Cảnh Diệu, điều, cô còn kịp bước thấy giọng ngáy ngủ của Lục Hi Duệ vang lên: "Dì Lưu, đến giờ dậy . . ."

Lục Hi Duệ thực sự tiếng động bên ngoài đánh thức. Vì tầm bảy giờ sáng mùa đông ở thành phố S, trời vẫn còn dày đặc sương mù, nên Lục Hi Duệ phân biệt trời sáng . Cậu bé tiếng động bên ngoài nên tưởng là dì giúp việc gọi thức dậy, mơ màng trong cơn buồn ngủ, nhắm tịt hai mắt mà dậy.

Lục Hi Duệ vật vờ vật vựa dậy, hai mắt vẫn mở lên nổi, dường như chơi tranh thủ ngủ thêm vài phút.

Tần Dư Kiều kinh ngạc há mồm, nhưng phát tiếng động nào, Lục Cảnh Diệu cạnh lên tiếng: "Có giường ? Ngủ tiếp ."

Sau đó, Hi Duệ ngay lập tức chui chăn, ngủ tiếp.

Lục Cảnh Diệu kéo tay Tần Dư Kiều ngoài, đó nhẹ nhàng đóng cửa .

Dì giúp việc ngủ ở lầu cũng thấy tiếng động mà tỉnh dậy bước lên xem, khi bà trông thấy Tần Dư Kiều ở hành lang, kinh ngạc hỏi: "Tần tiểu thư, ở đây?"

Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu Tần Dư Kiều, đó sang với dì giúp việc: "Sáng nay ba phần ăn sáng, nấu cháo ."

Dì giúp việc thấy thế cũng hỏi thêm gì nữa, trở về phòng với sự tò mò thôi.

Về phần Lục Hi Duệ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bỗng thấy mấy chữ "Tần tiểu thư" liền bừng tỉnh, bật dậy, vén chăn, với lấy chiếc áo khoác mặc cho ấm lon ton chạy mở cửa phòng.

Kết quả khiến thất vọng, cửa phòng mở trông thấy Tần Dư Kiều xuất hiện mặt .

Cảm giác . . . thật thần kỳ.

"Chị Dư Kiều, chị ở đây?" Lục Hi Duệ thấy Tần Dư Kiều liền kéo tay cô hỏi, Lục Cảnh Diệu lạnh lùng trách mắng: "Mang dép ."

Lục Hi Duệ cúi đầu, lúc bé mới phát hiện quên mang dép, vì hổ, Hi Duệ đặt chân trái của lên chân , đó nhảy lò cò về . Xét về màu da, thì chân Hi Duệ vẻ trắng hơn nhiều.

Lúc , Tần Dư Kiều thêm gì, cô bước đến bế Hi Duệ lên, đó bước phòng, nhỏ nhẹ dạy bảo: "Duệ Duệ, đừng chân như thế nữa nha."

Lục Cảnh Diệu trông thấy thế thực chút ngây , hừ một tiếng thầm nghĩ, phụ nữ đúng là loài động vật kỳ lạ, một giây còn lạnh lùng với , thế mà giờ vai hiền dạy con như thế.

Cùng là đàn ông, đối xử thế khác biệt quá ! ?

***

Lục Hi Duệ cảm giác cả như mềm nhũn , chỉ hận thể biến thành một bãi bùn bám chặt lên Tần Dư Kiều, bé với tay ôm lấy cánh tay cô, cuối cùng cũng kiềm sự tò mò, hỏi: "Chị Dư Kiều, chị ở đây?"

Lúc Lục Cảnh Diệu cũng theo phòng, lên tiếng đáp Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều của con đến tìm ba việc."

"À." Hóa là đến tìm , điều Hi Duệ vẫn vui vẻ, để mặc Tần Dư Kiều bế nhét trong chăn.

Lục Cảnh Diệu đưa tay bật công tắc đèn ngủ ở đầu giường, lúc Tần Dư Kiều mới thể thứ bày trì trong phòng Lục Hi Duệ, cô đến nhà họ Lục hai , và đây là đầu tiên cô phòng của Hi Duệ.

Lục Hi Duệ im giường, hai tròng mắt xoay chuyển: "Chị Dư Kiều, lát nữa chị sẽ về ?"

"Ngủ , nhiều quá." Lục Cảnh Diệu cắt lời.

Lục Hi Duệ ngẩng đầu, Tần Dư Kiều với vẻ mặt tội nghiệp: "Trời sắp sáng chị?"

"Khi nào trời sáng chị sẽ gọi em dậy. . ." Tần Dư Kiều chỉnh chăn gối cho Lục Hi Duệ, cô cẩn thận đến mức hận thể chỉ để lộ mỗi phần đầu nho nhỏ.

Lục Hi Duệ trong chăn nhanh chóng '' Tần Dư Kiều 'đóng gói' cẩn thận, hệt như một con sâu nhỏ đang trong chiếc kén của , "Vậy chị Dư Kiều sẽ ?"

Tần Dư Kiều gật đầu, đó lên đồng hồ treo tường, tuy cô ở cùng Hi Duệ thêm nữa, nhưng cô sợ đến sáng Hi Duệ dậy học nổi, nên chỉnh chăn chỉnh mền cho bé: "Duệ Duệ ngủ ngoan, chị sẽ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-44.html.]

Lục Hi Duệ thể dễ dàng ngủ , khi thấy Lục Cảnh Diệu với tay sắp tắt đèn, động tác còn định kéo cả chị Dư Kiều của , liền hỏi đến vấn đề cuối cùng: "Vậy chị Dư Kiều ngủ , chị sẽ ngủ ở ?"

". . . Chị ngủ, chị ở ngoài. . ." Tần Dư Kiều đáp.

Lục Cảnh Diệu ho khan hai tiếng, trừng mắt Lục Hi Duệ: "Ngủ!"

***

Sau khi rời khỏi phòng Hi Duệ, Tần Dư Kiều an vị ghế salon ở phòng khách bên ngoài chờ trời sáng, tư thế vô cùng chuẩn mực.

Lục Cảnh Diệu tựa lưng tường cô chằm chằm, lát vẫn kiềm mà lên tiếng: "Tần tiểu thư định đây chờ đến sáng ?"

Tần Dư Kiều ngẩng đầu về phía Lục Cảnh Diệu đang mặc mỗi chiếc áo khoác ba-đờ-xuy bên ngoài: "Lục cần để ý đến , cứ nghỉ ngơi ."

"Đến lúc mà Tần tiểu thư còn gọi khách sáo ?" Lục Cảnh Diệu mỉm , chầm chậm .

Tần Dư Kiều: "Là gọi là Tần tiểu thư ."

"Vậy nếu gọi cô là Kiều Kiều, cô sẽ gọi là Cảnh Diệu ?" Lục Cảnh Diệu bước hai bước đến mặt Tần Dư Kiều, cúi đầu cô, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ Kiều Kiều ở khóe môi, "Có gọi là Kiều Kiều ?"

Tần Dư Kiều ép bên , nhưng vẫn mở to hai mắt Lục Cảnh Diệu: "Nếu thích cũng thể gọi là. . . Diệu Diệu!"

Diệu Diệu? !

Lục Cảnh Diệu cảm giác dòng m.á.u trong cơ thể bỗng dâng lên đầu , lượn quanh một vòng mới chịu rút xuống, đó còn ngừng khuấy động từng nơi từng nơi trong cơ thể , những đàn ông bình thường sẽ vô cùng hiểu rõ cảm giác .

Lục Cảnh Diệu đặt tay chống xuống thành ghế sô pha, chằm chằm Tần Dư Kiều như ánh mắt sói con mồi, nhúc nhích. Kế đó, đợi Tần Dư Kiều phản ứng tránh thoát , kéo mạnh cô lòng, đó, dùng môi che kín môi cô.

Lục Cảnh Diệu phản ứng mạnh như cũng nguyên nhân. Hành động khiến thể chịu đựng nổi nhất chính là ánh mắt mà Tần Dư Kiều ban nãy, đây, khi còn ở Edinburgh chịu nổi và hiện giờ ở đây càng chịu nổi.

Anh qua cái tuổi bừng bừng huyết khí thời trai trẻ, nhưng lúc , m.á.u nóng trong ngừng sôi trào, kiềm chế như thế nào cũng đẩy lùi nó , và cũng áp chế nó lui xuống. Anh đến ánh mắt của Tần Dư Kiều nữa, chỉ dùng hết sức mà ôm chặt cô, cũng giống như Hi Duệ, chỉ hận thể hóa thành bùn dính mà bám chặt lên Tần Dư Kiều.

Lục Cảnh Diệu dùng lưỡi cạy mở khóe môi Tần Dư Kiều, đầu lưỡi tiến trong miệng cô, ngừng càn quét, đó bắt đầu khiêu khích đầu lưỡi của cô cùng dây dưa, một sức hấp dẫn từ xuất hiện khiến bản thể khống chế sự điên cuồng của bản .

Tần Dư Kiều bật tiếng nức nở, ngay thời điểm cô kêu lên thì chợt nhớ đến Hi Duệ còn ngủ ở phòng bên cạnh, cuối cùng chỉ còn cách cố gắng đẩy Lục Cảnh Diệu . Có điều, càng đẩy, ngược càng ôm chặt hơn, hôn sâu hơn, cả hai kề sát lấy , thậm chí cô còn cảm nhận cái gì đó ấm nóng bắt đầu đè sát bụng .

"Duệ Duệ ở ngay bên cạnh, em nó thức chạy sang đây ?", Lục Cảnh Diệu khi buông tha cho cánh môi của Tần Dư Kiều liền , lúc đôi mắt bùng cháy ánh lửa đầy tà mị.

"Lục Cảnh Diệu!"

Lục Cảnh Diệu vẫn ôm chặt lấy Tần Dư Kiều chịu buông tay, những thế, tay còn an phận mà sờ lướt sang một nơi nào đấy, khẽ : "Kiều Kiều, chuyện , em thực sự quên hết ?"

Tần Dư Kiều hổ tức giận, bậm môi nên lời.

Lục Cảnh Diệu cứ như thấy cô đang hổ, cũng như nhận vẻ tức giận lộ rõ mặt cô, tay tiếp tục rong ruổi cô, miệng vẫn quên nhắc nhở cô: "Như thế đây, Kiều Kiều, em quên thật ? Hay cần em mới nhớ ?"

"Lục Cảnh Diệu. . ." Tần Dư Kiều thực sự sắp bật .

So với cảm giác khó chịu trong lòng Tần Dư Kiều, bản Lục Cảnh Diệu còn bứt rứt hơn, cái cảm giác thực chẳng thoải mái tí nào, cái cảm giác nóng bức trong ngừng phun trào, dục vọng càng lúc càng dâng cao, trong tình huống , bản dám chắc thể chịu đựng đến lúc trời sáng .

, ở ngay bên cạnh, nếu thể, ở trong cơ thể cô, một ngày một đêm cũng đủ.

. . .

Rốt cuộc Lục Cảnh Diệu cũng chuyện cầm thú, lột sạch quần áo của Tần Dư Kiều, điều, vẫn giải quyết chuyện Tần Dư Kiều, dù quá trình phần lịch sự cho lắm.

Ngay thời điểm giải thoát , cả thể xác lẫn tinh thần của Lục Cảnh Diệu đều thỏa mãn, tâm trạng dâng lên theo cấp nhân, chằm chằm Tần Dư Kiều đang dại : "Kiều Kiều, em nhớ chuyện gì ?"

Sau đó, vì lơ đễnh, nên nào Tần Dư Kiều đánh mạnh đầu.

Tần Dư Kiều tay nhẹ, Lục Cảnh Diệu tuy đau nhưng vì đuối lý nên cũng gì, đôi mắt vẫn sáng bừng, nhưng im lặng, một lúc mới lên tiếng: "Kiều Kiều, lừa em, đây chúng đúng là một đôi, là cái dạng yêu say đắm, mà lúc mỗi ngày chúng đều , . . ."

Lục Cảnh Diệu bảo "mỗi ngày đều " chỉ dùng để bổ sung, chứng minh cho sự thiết của họ thôi, đây là lối tư duy theo quán tính của đàn ông, nhưng Tần Dư Kiều nghĩ thế. Khi cô thấy mấy chữ "mỗi ngày đều ", chỉ hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Cảnh Diệu mà thôi.

Ban nãy đè cô, giở thói lưu manh đùa bỡn, giờ dùng lời đùa bỡn cô mới hài lòng ?

Tần Dư Kiều thực sự giận đến mức kiềm chế , cô cong chân định đá nửa bên của Lục Cảnh Diệu, nhưng Lục Cảnh Diệu nhanh chân giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô , hai mắt đầy ý , mở miệng chuyện bằng giọng đầy từ tính, "Kiều Kiều, em mà phế nó thì hối hận sẽ là em." Nói xong, Lục Cảnh Diệu bật dậy, liếc mắt cô một cái, bước nhà tắm. Lúc chợt nhớ đến chuyện gì mà đầu , hỏi cô với vẻ hết sức thiết: "Em tắm luôn ?"

Tắm cái đầu ! Tần Dư Kiều cầm chiếc gối ghế sô pha ném về phía Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu dễ dàng đón lấy, cầm huơ huơ mũi, ném trả Tần Dư Kiều. Sau đó còn nháy mắt với cô một cái, sự vui mừng hiện rõ nét mặt khó mà che giấu .

Chưa bao giờ Tần Dư Kiều tức giận đến mức , vì cô nơi để trút giận nên chỉ thể đánh bình bịch chiếc gối. Tuy Lục Cảnh Diệu để cô, nhưng cô vẫn cảm thấy chút thoải mái.

Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên từ phòng tắm, Tần Dư Kiều nhớ ban nãy Lục Cảnh Diệu cưỡng chế hôn cô, liền cầm ly nước bàn lên, uống một ngụm, súc miệng, đó phun ngược trở .

Loading...