Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:29:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Tiểu Duệ Duệ biểu hiện thích giao tiếp với . Nó sẽ chia sẻ đồ chơi của với , nếu ai đến gần nó, nó sẽ đưa đồ chơi tay cho họ, ý cùng chơi.

Thật đó là một nắm gạo nếp cô đơn đến hỏng .

Mặc dù Lục Cảnh Diệu thấy Lục Hi Duệ phiền, song chuyện đầu tiên khi về nhà là nó. Khi Tiểu Duệ Duệ trông thấy thì vui vẻ, đưa đồ chơi tay cho , còn bi bô những lời mà Lục Cảnh Diệu hiểu.

Lục Cảnh Diệu đưa tay nhận món đồ chơi tay Tiểu Duệ Duệ, vẻ mặt chờ mong của nó nên cúi xuống cùng chơi. Sau khi nhận món đồ chơi tay Tiểu Duệ Duệ đưa trả cho nhóc.

Tiểu Duệ Duệ tự nhiên đưa tay đón.

Lúc tay nó chuẩn chạm tới món đồ chơi, Lục Cảnh Diệu rụt tay về.

Tiểu Duệ Duệ lừa cũng ầm ĩ, còn nhếch miệng .

Sau đó Lục Cảnh Diệu cùng chơi với Tiểu Duệ Duệ, khi hết hứng thì đưa đồ chơi cho Tiểu Duệ Duệ luôn.

Tiểu Duệ Duệ thỏa mãn, hiểu Lục Cảnh Diệu, ném đồ chơi tay lên Lục Cảnh Diệu, đó vươn tay lấy, ý tiếp tục chơi trò .

Lục Cảnh Diệu lặng thinh liếc , với v.ú em ngoài: “Ôm nó ngoài b.ú sữa.”

Tần Dư Kiều một nữa khẳng định mắt đàn ông của tệ, chỉ cần nghĩ tới Giang Hoa từng là mối tình đầu của cô, cô hận thể về bụng sống một .

“Gặp … thật bất ngờ." Tần Dư Kiều gượng với Giang Hoa, bên cạnh Giang Hoa chắc là Giang Nham, con trai độc nhất của nhà họ Giang ở thành phố S. Giang Nham vẻ kinh ngạc, khi liếc cô vài , vội vươn tay : “Cô Tần, ngưỡng mộ lâu.”

Tần Dư Kiều khẽ, rút bàn tay đang nắm tay Giang Nham : “Anh Giang thật vui tính, nào tiếng tăm gì để ngưỡng mộ lâu?”

Giang Nham ngoài mặt thì hì hì, nhưng trong lòng hỗn loạn: Nếu Tần Dư Kiều bề ngoài thế thì khổ Lục Nguyên Đông thật . Lại còn giới thiệu Vương Bảo Nhi gì đó cho … Không khỏi giận lây sang Triệu Tử Thành, cũng do gặp Tần Dư Kiều tận mặt, về còn c.h.é.m gió gì mà bà mập, gì mà béo đến nỗi thể gặp , gì mà mặt như bánh mì. Kết quả là một mỹ nhân, con mắt chỉ dùng để câu cá thôi hả?

Giang Nham dừng một chút, giơ bàn tay vẫn còn đặt lên vỗ vai Giang Hoa, “Hoa Tử là em họ , … thường nhắc tới cô.” Giang Nham vô cùng chột . Tối hôm qua mấy em tụ hội, Vương Bảo Nhi cùng Lục Nguyên Đông , hỏi thế , Lục Nguyên Đông thờ ơ: “Ông đúng là nhiều chuyện.”

Anh đúng là nhiều chuyện, rảnh rỗi sinh nông nổi.

chào hỏi ông Bạch đây, cứ chuyện .” Nói xong, Giang Nham chạy lấy .

***

Giang Nham , Giang Hoa đánh giá Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, nhiều năm gặp, em càng thêm xinh .”

Lúc Tần Dư Kiều tô son dặm phấn ở phòng trang điểm, cũng hài lòng phần nào với dáng vẻ hiện tại của , nhận lời khen tặng của Giang Hoa. Vui vẻ lên tiếng: “Em ngờ nhắc chuyện cắm sừng năm đó với đấy.”

Giang Hoa bật , thiết đụng vai Tần Dư Kiều: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng để ý. Chuyện của mấy năm , cũng chị Tường Lâm*, cam đoan nhắc tên em với Giang Nham .”

* Chị Tường Lâm: Nhân vật trong tiểu thuyết “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn. Chị Tường Lâm là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, cam chịu. Cuộc đời chị vô cùng đau khổ gian truân. Chị hai đời chồng. Sau khi chồng hai và con trai qua đời, chị từ một phụ nữ đảm đang trở nên túng quẫn, vụng về; gặp ai cũng nhắc tới đứa con trai qua đời và cuộc đời bi thảm của , ghét bỏ. Về chị c.h.ế.t trong cảnh nghèo túng.

“Sao tới thành phố G ?” Tần Dư Kiều tay của Giang Hoa đang đặt vai , hiệu cho bỏ xuống.

“Có cuộc họp.” Giang Hoa tự giác dời tay, đó mở rộng hai tay, cho Tần Dư Kiều thời gian chuẩn ôm chầm lấy cô, kéo cô sát , “Kiều Kiều, chúng trưởng thành , đừng như nữa. Chúng thể yêu, nhưng vẫn là bạn bè cùng lớp thanh mai trúc mã mà?”

Cái ôm của Giang Hoa khẳng khái, nếu cô nhăn nhó cho cảm thấy kỳ lạ, cho nên Tần Dư Kiều dứt khoát ôm Giang Hoa, tựa bên tai Giang Hoa khẽ : “Nói chừng còn là em rể của em đấy.”

“Em rõ chuyện của ?” Giang Hoa buông cô , nhếch miệng khẽ, để lộ hàm răng trắng như sứ , “Thật sống chung với Nghiên Thanh hai năm .”

“Vậy ?” Tần Dư Kiều cong miệng . lúc , một cái đầu nhỏ bất chợt xuất hiện giữa cô và Giang Hoa, là Lục Hi Duệ. Hôm nay nó mặc bộ Âu phục nhỏ kẻ ca rô, Âu phục là thẳng chỉnh tề, mái tóc cũng chải cẩn thận, mấy sợi chẽ lung tung, rẽ ngôi ba bảy.

Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ thì vui, lập tức xuống xoa mặt nhóc, “Hôm nay Duệ Duệ trai quá.”

Sóng mắt Lục Hi Duệ lấp la lấp lánh, đó ghé Tần Dư Kiều mấy lời ba dặn: “Chị Dư Kiều, em thích chú .”

Tần Dư Kiều , nhất định lời do Lục Cảnh Diệu mớm , bởi vì với tính tình đáng yêu như của Hi Duệ dám chắc thể mấy lời như . Quay sang về phía Lục Cảnh Diệu, đang chuyện với bác cô, lúc cô thì mắt của cũng liếc về phía , ánh mắt đầy tính cảnh cáo.

Tần Dư Kiều mặt , xoa đầu Hi Duệ, đó thẳng dậy với Giang Hoa: “Em sang bên một chút, cứ chơi .”

Giang Hoa Hi Duệ mấy lượt liền, chợt một tiếng: “Đây là con nhà ai, giống em thế .”

Người lòng hẹp hòi thì mắt càng tinh. Lục Hi Duệ thấy nhắc tới , liền giới thiệu bản đấy: “Cháu là Lục Hi Duệ của nhà họ Lục, Lục Hòa Thước là ông nội cháu, ba cháu là Lục Cảnh Diệu.”

Giang Hoa , với Lục Hi Duệ: “Chào cháu, chào cháu.”

“Chào chú, cháu mang chị Dư Kiều đây.” Lục Hi Duệ gật đầu, đó kéo tay Tần Dư Kiều: “Chị Dư Kiều, chúng sang bên .”

Tay Lục Hi Duệ mềm mại, lành lạnh, Tần Dư Kiều lo Hi Duệ mặc ít , sờ bờ vai của nó, cũng , ba áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-58.html.]

Lục Hi Duệ khanh khách, vươn thẳng bả vai. Cậu nhóc vẻ đắn lúc nãy trở về với vẻ khôn lỏi như : “Chị Dư Kiều, đừng gãi em, nhột lắm…”

Thằng bé sợ nhột, y hệt Lục Cảnh Diệu, nhưng Lục Cảnh Diệu sợ nhột?

Tần Dư Kiều vuốt mái tóc cứng đờ của Lục Hi Duệ: “Ai cho em thế?”

Hai má của Lục Hi Duệ phiếm hồng, vội giải thích, cứ như chuyện điệu thật đáng hổi: “Dì Lưu cho em.” Dì Lưu chính là bảo mẫu chăm sóc cho Lục Hi Duệ, Tần Dư Kiều ơn cô , đó kéo tay Hi Duệ đến mặt bác Bạch Diệu: “Bác.”

Đứng bên cạnh Bạch Diệu là Lục Cảnh Diệu, lúc Lục Cảnh Diệu thấy cô thì chào nho nhã lễ độ: “Cô Tần.”

Diễn giỏi thật! Tần Dư Kiều gật đầu với Lục Cảnh Diệu: “Ngài Lục.”

Lục Hi Duệ ngẩng đầu: “Cháo chào bác Bạch.”

Bạch Diệu Lục Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều Tần Dư Kiều kéo tay Lục Hi Duệ, hỏi Lục Cảnh Diệu: “Không ngờ Lục lớn thế . Năm nay mấy tuổi thế?”

“Bảy tuổi .” Lục Cảnh Diệu liếc Tần Dư Kiều, thản nhiên : “Hi Duệ và cô Tần duyên, cô Tần cũng thích Hi Duệ, liền nhận Hi Duệ học sinh của cô , dạy nó học vẽ.”

Ha ha, Tần Dư Kiều lời giải thích mỹ của Lục Cảnh Diệu, trong lòng chỉ hai từ .

“Ha ha.” Bạch Diệu cũng , đang định hỏi tiếp thì Bạch Quyên mặc bộ váy dài đỏ sậm tới, khoác tay Bạch Diệu: “Chúc ba sinh nhật vui vẻ.”

“Cuối cùng cũng đến , ba còn tưởng hôm nay thấy mặt con đấy.” Giọng điệu của Bạch Diệu gượng gạo.

“Sao .” Bạch Quyên , đó quan sát Lục Hi Duệ và Lục Cảnh Diệu.

Bạch Diệu tính khí con gái , chắc chắn sẽ mở miệng lung tung gì đó. Đang định đuổi con gái cho nó lên tiếng thì kịp, Bạch Quyên liếc thấy Lục Nguyên Đông ở phía , với Lục Cảnh Diệu: “Trước thấy nhà họ Lục bao giờ, ngờ hôm nay gặp nhiều như , vui quá mất.”

Lục Cảnh Diệu là quả hồng mềm dễ nắn: “Ngài Bạch đích đưa thiệp mời, nhà họ Lục chúng thể đến. Chuyện gì chuyện đó, Lục Cảnh Diệu cũng đắc tội với chị Trần.”

Bạch Quyên đang định đập , Tần Dư Kiều kéo cô: “Anh rể đang ở bên với nhà họ Hàn, chị qua xem chút .”

“Xem cái gì, thấy bao giờ ?" Bạch Quyên , đúng lúc , phía truyền đến giọng của Trần Tri Trạch: “Quyên Tử.”

Bạch Quyên giật bắn, sắc mặt khó coi, điều bình tĩnh, sang một bên.

Cái gì là huyệt chết? Trần Tri Trạch tiến lên ôm bả vai của Bạch Quyên, với Bạch Diệu: “Ba, con đưa Quyên Tử sang bên xem chút.”

Bạch Diệu vô cùng cảm kích: “Đi .”

Bạch Quyên Trần Tri Trạch lôi , Tần Dư Kiều cũng nhẹ nhõm, lúc đầu sang, Lục Nguyên Đông đang về nơi cô, vẻ mặt rõ cảm xúc, bên cạnh còn Giang Nham.

Giang Nham với cô, còn vẫy tay, Tần Dư Kiều nở một nụ , đó đầu .

***

Kết quả cảnh tượng Lục Cảnh Diệu thấy , đó lúc khỏi phòng vệ sinh chặn . Anh hờ hững hỏi cô: “Người cùng Giang Nham là ai?”

Người Lục Cảnh Diệu hỏi là Giang Hoa, Tần Dư Kiều cũng tại dối Lục Cảnh Diệu: “Là một bạn học hồi xưa…”

“Em đùa , Tần Dư Kiều.” Lục Cảnh Diệu mắt cô, giọng dịu chút. “Kiều Kiều, em dối .”

Tần Dư Kiều nâng cằm, chỉ là mối tình đầu , cần gì che giấu chứ, lạnh giọng : “Anh là mối tình đầu của em…” Nói còn xong, Lục Cảnh Diệu đen mặt, châm biếm: “Không em còn bao nhiêu mối tính đầu đấy.”

Tần Dư Kiều hiểu tại Lục Cảnh Diệu kì quặc như thế: “Anh ý gì?”

“Mất trí nhớ thật bao.” Giọng Lục Cảnh Diệu lạnh , nhưng ngữ điệu vẫn chậm rãi: “Đương nhiên em nhớ rõ . Hồi ở Edinburgh, em với bộ những cái đầu tiên của em đều cho hết.”

Cái gì là đầu, mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu,… Tần Dư Kiều Lục Cảnh Diệu với vẻ khó tin, “cô” trong miệng càng lúc càng giống kẻ lừa đảo.

Mối tình đầu, tuy cô thừa nhận mối tình đầu của là Giang Hoa, điều tình yêu thời trẻ đó đúng là mối tình đầu của cô. Về phần nụ hôn đầu, Tần Dư Kiều càng quên, cũng con gà trắng là ai.

“Xin , đầu óc em , ?” Tần Dư Kiều đau đầu, xoay định , kết quả Lục Cảnh Diệu kéo , dửng dưng : “Làm gì thế?”

Lục Cảnh Diệu buông Tần Dư Kiều , cô một lượt, giương mí mắt lên, hỏi cô với giọng cứng ngắc: “Em từng hôn ?”

Tần Dư Kiều gì, nghĩ thầm Lục Cảnh Diệu đến là Giang Hoa, thành thật lắc đầu: “Hồi đó nhỏ như , nhiều thế.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng hài lòng mà dịu mặt , xung quanh, nhẹ một tiếng: “Anh ngoài nhé.” Nói lướt qua Tần Dư Kiều, lúc sát tới bên cô còn đặt tay lên m.ô.n.g cô, đó véo mạnh tỏ ý trừng phạt.

“Lục Cảnh Diệu!” Tần Dư Kiều hổn hển.

Lục Cảnh Diệu thèm để ý tới biểu cảm của Tần Dư Kiều, mím môi rời , vô cùng đắn nghiêm túc.

Loading...