Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:21:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Hoà Thước hiền lành hoà ái, thần thái quắc thước, đôi mắt vì hõm sâu mà càng lộ vẻ sáng ngời và thâm thúy, ẩn chứa sự tươi sáng và khoẻ mạnh. Mái tóc ông điểm bạc, cằm gầy nhọn, nhưng vóc cao, bả vai rộng. Chắc chiều cao của con cháu nhà họ Lục đều di truyền từ ông.
Bởi vì đây là bữa tiệc của nhà họ Lục nên Lục Hoà Thước ăn mặc tươi sáng trang trọng. Ông mặc bộ vest kiểu Trung Quốc kết hợp với chiếc cà vạt màu hồng. Rõ ràng mặt ông nếp nhăn, mái tóc cũng điểm bạc nhưng vẻ gì của một ông lão cả. Tần Dư Kiều cảm thấy sở dĩ Lục Hoà Thước tư thái của già cũng bởi dáng và cách chuyện của ông. Ở tuổi đó mà lưng gù, hơn nữa lúc chuyện tiếng như chuông đồng, mạnh mẽ âm vang, khiến cô thấy mà bồn chồn, nhất thời trả lời câu hỏi của Lục Hoà Thước thế nào cả.
"Nếu như duyên phận thì hai đứa đến bên ." Lục Gia Anh ngớt với Lục Hoà Thước, "Cho nên hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chắc hẳn cô cô Tần và lão Lục nhân duyên trời định."
Lục Hoà Thước vui vẻ hai tiếng, đó với Lục Cảnh Diệu: "Sáu , con tiếp đãi cô Tần cho chu đáo đó, sơ suất ."
"Ba cứ yên tâm." Lục Cảnh Diệu gật đầu, đúng lúc Lục Hi Duệ ở bên cạnh Lục Hoà Thước chờ nổi nữa mà kéo tay Tần Dư Kiều, ngẩng đầu với Lục Hoà Thước: "Ông nội, con cũng sẽ tiếp đãi chị Dư Kiều chu đáo."
Lục Hoà Thước vẫn mỉm , phong độ mở miệng: " thấy Duệ Duệ thích cô cô Tần."
Tần Dư Kiều khẽ nhéo tay Lục Cảnh Diệu,mím môi khẽ: "Con cũng thích Duệ Duệ."
"Vậy thì , thì ." Lục Hoà Thước híp mắt, với Lục Cảnh Diệu:, "Thằng nhóc thật phúc, ba còn tưởng cả đời con cũng lấy vợ."
"Làm ba lo lắng nhiều ." Lục Cảnh Diệu nhếch môi, tạm biệt Lục Hoà Thước, "Ba, con đưa Dư Kiều qua bên một chút."
"Đươc, đừng thất lễ nhé." Lục Hoà Thước Tần Dư Kiều với ánh mắt sâu xa, dặn dò Lục Cảnh Diệu ngớt lời, đó gọi Lục Hi Duệ bây giờ đang dính Tần Dư Kiều về, "Duệ Duệ, con về với ông nội."
Lục Hi Duệ cúi đầu, miễn cưỡng tới bên cạnh Lục Hoà Thước, đó kéo tay ông: "Ông nội, con đỡ ông nội."
"Duệ Duệ ngoan, nhưng cần đỡ ông nội , ông nội già, thể tự ." Lục Hoà Thước hài lòng với biểu hiện của Lục Hi Duệ, nhưng Lục Gia Anh sắc mặt đổi, "Lát nữa qua đây với ba."
Lục Gia Anh thầm than trong lòng. Xong , ông cụ chuyện gì .
***
7 giờ rưỡi, cuộc họp hằng năm chính thức bắt đầu. Phần thứ nhất chính là tổng kết hàng năm. Bởi vì năm nay danh tiếng nhất lừng lẫy nhất Lục thị chính là Lục Cảnh Diệu, cho nên phát biểu ngày hôm nay chính là .
Lúc Lục Cảnh Diệu lên bục phát biểu, Tần Dư Kiều ngẩng đầu mỉm đàn ông sân khấu. Thầm nghĩ, đúng là tính khí của Lục Cảnh Diệu một chút, độc mồm độc miệng, còn kiêu ngạo, nhưng thể phủ nhận cũng là một đàn ông nổi bật bất phàm. Quan trọng nhất là, cô cảm thấy Lục Cảnh Diệu thật sự quan tâm đến cô.
phụ nữ thường mắc ba chứng hoang tưởng nghiêm trọng, điện thoại di động rung, gõ cửa, thích .
Có lúc Tần Dư Kiều cảm thấy sợ hãi khi quá tin tưởng tình cảm . Dù cô cũng từng một vết xe đổ , nếu như cô còn thất bại nữa, thì đúng là mất hết mặt mũi.
Lục Cảnh Diệu báo cáo tổng kết với giọng trầm mà mạnh mẽ, lúc đến những vấn đề còn tồn đọng ở Lục thị thì sắc mặt nghiêm túc và mang theo chút uy nghiêm. Sau khi nhận xét công việc của Lục thị năm nay bằng mấy ngắn gọn, bắt đầu về phương hướng và mục tiêu việc của năm tới. Khi Lục Cảnh Diệu đến hạng mục trọng tâm "Lam Điền", lập tức xì xào bàn tán, đèn flash bắt đầu nhấp nháy ngừng.
Tần Dư Kiều chung với của nhà họ Lục, bên cạnh cô chính là Trương Kỳ. Khi Lục Cảnh Diệu đến "Lam Điền", sắc mặt cô lập tức tồi sầm .
Thật giới truyền thông thảo luận về vấn đề nhiều, cho rằng cuối cùng nhà họ Lục sẽ do ai đảm nhiệm thì cứ xem Lục Hoà Thước giao "Lam Điền" cho ai. Bây giờ , Lục Cảnh Diệu đoạt lấy quyền kinh doanh "Lam Điền" từ tay Lục Hoà Thước .
Trên khán đài Lục Cảnh Diệu là trung tâm, khán đài Tần Dư Kiều cũng trở thành trung tâm bàn tán của nhiều . Lục Cảnh Diệu còn xuống, Trương Kỳ mở miệng gây sự: "Cô cô Tần thật tinh mắt, chọn cây đại thụ để hóng mát đấy."
Trương Kỳ xong, đầu tiên trầm xuống chính là Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh, ngược sắc mặt Lục Nguyên Đông vẫn hờ hững, nhưng lúc giải vây cho cô: "Thím ba, một việc thím rõ . Tất cả là một nhà, hôm nay Dư Kiều chỉ là khách chú sáu đưa tới, mà còn là khách của ông nội, thím đừng chọc giận ông nội."
Sau đó Lục Cảnh Thành : "Dư Kiều, cô đừng chấp nhặt Trương Kỳ."
Tần Dư Kiều cúi đầu , đó ngẩng đầu lên: "Anh ba, quá lo lắng , em tin phu nhân của cũng chỉ đùa mà thôi." lúc , Tần Dư Kiều thấy ở phía vỗ vai cô, cô tưởng là Lục Cảnh Diệu, đầu phát hiện là Lục Gia Anh.
Nụ mặt Lục Gia Anh kỳ lạ, thì thầm bên tai cô: "Kiều Kiều, cô theo một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-90.html.]
Tần Dư Kiều ngẩn , tự nhiên một dự cảm , nhưng nụ nhạt mặt vẫn duy trì, với nhà họ Lục: "Xin , xin phép ngoài một chút." Sau đó lên theo Lục Gia Anh rời khỏi đại sảnh tới hành lang phía . Tuy ánh đèn hanh lang sáng lắm, nhưng Tần Dư Kiều vẫn thể thấy vẻ chột của Lục Gia Anh, trong lòng ngờ ngợ nhưng dám chắc, lên tiếng hỏi: "Có chủ tịch Lục gì ...."
Ánh mắt Lục Gia Anh lóe lên, đúng là tình huống khó xử mà. Bà với Tần Dư Kiều: ".... ba chỉ là chuyện.... tìm cô."
Tần Dư Kiều thấy phản ứng của Lục Gia Anh thì càng khẳng định suy đoán của . Chắc hẳn Lục Gia Anh tất cả với Lục Hoà Thước , nhất thời cô cũng hoảng hốt, khi cửa kéo tay Lục Gia Anh: "Có thể giúp cháu gọi Lục Cảnh Diệu tới ạ...."
lúc cửa phòng nghỉ chợt mở , Lục Hoà Thước hằm hè ngoài: "Kêu la cái gì, ăn thịt cô ?"
Lục Hoà Thước xong, Tần Dư Kiều sửng sốt, nhưng đầu Lục Gia Anh . Tần Dư Kiều chợt cảm giác như hồi bé chuyện gì sai giáo viên gọi văn phòng, mặt đỏ bừng, vô cùng chột , nhắm mắt theo Lục Hoà Thước phòng nghỉ. Tần Dư Kiều thật sự đối mặt với ông lão tám mươi hai tuổi thế nào cả.
"Cô Tần, mời ." Lục Hoà Thước chống gậy xuống, đó ngẩng đầu kêu bảo cô .
Tần Dư Kiều run chân xuống, suy nghĩ một chút, bắt đầu giả bộ ngốc nghếch: "Bác Lục, bác tìm con chuyện gì ạ?"
"Chuyện gì ?" Lục Hoà Thước Tần Dư Kiều chằm chằm, giọng mang theo lửa giận, "Độc nhất là lòng đàn bà vứt chồng bỏ con bảy năm, bây giờ trở về gì, tới nhặt đồ sẵn hả?!"
Tần Dư Kiều cảm thấy hai bên thái dương đập mạnh điên cuồng. Cô đúng là dở mới nghĩ Lục Hoà Thước hiền lành, thể sinh như Lục Cảnh Diệu thì thể cơ chứ. Nghe giọng điệu của Lục Hoà Thước, rõ ràng là bắt nạt , Tần Dư Kiều tỏ vẻ uất ức: "Đó là bởi vì con nhớ gì cả...."
Dĩ nhiên Lục Hoà Thước tình trạng của Tần Dư Kiều qua miệng Lục Gia Anh, nhưng vẫn bao che. Ông thừa hiểu sai là con trai nhưng vẫn thể vin đạo đức mà khiển trách: "Quỷ mới cô lấy cớ đề lừa gạt Cảnh Diệu và Duệ Duệ . Cô Duệ Duệ từ bé đáng thương bao nhiêu ? Tính tình thằng sáu thô thiển, nếu là cố gắng chăm sóc Duệ Duệ thì Duệ Duệ là một đứa trẻ đáng thương ai quan tâm ."
Thật lòng Tần Dư Kiều cảm ơn ân đức của Lục Hoà Thước: "Bác Lục, cảm ơn bác chăm sóc Duệ Duệ."
"Hừ! Duệ Duệ là cháu nội của , chăm sóc nó là chuyện hiểu nhiên, nhưng bây giờ cô định.... ở góc độ gì mà cảm ơn ." Nói chuyện với Lục Hoà Thước cứ như đánh , sắc bén vô cùng, "Cô định lấy phận Hi Duệ cảm ơn đấy chứ? Chao ôi, cô Tần cô quá tự tin , cô thật sự nhặt thứ sẵn ?"
Tần Dư Kiều chỉ than trời, thế nhưng Lục Cảnh Diệu còn tới nên cô đành nghĩ cách thôi. Hạ quyết tâm, Lục Hoà Thước với ánh mắt đáng thương: "Bác Lục, bác đừng con như thế, chuyện năm đó chịu trách nhiệm lớn nhất là bác ?"
Không là bác ? Không là bác ? Ngày đó Lục Cảnh Diệu dùng Lục Hòa Thước lá chắn để lừa Hi Duệ, Tần Dư Kiều cảm thấy mượn tạm lá chắn cũng là cách tồi.
Tần Dư Kiều khịt mũi, bộ lã chã chực cất lời: "Ban đầu nếu như bác sai chia rẽ con và Lục Cảnh Diệu, con cũng bỏ chạy mà xảy chuyện, cũng xa con trai con bảy năm...."
"Cô cô cô cô cô.... cô láo!" Lục Hoà Thước nhất thời nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên, " là ăn bậy bạ, ăn bậy bạ!"
Tần Dư Kiều ngẩng đầu thẳng Lục Hoà Thước: "Rõ ràng là nhà họ Lục các ức h.i.ế.p khác. Con bỏ qua hiềm khích lúc , bây giờ bác còn con vứt chồng bỏ con. Bác Lục, bác thật sự nghĩ con nhớ chuyện nên thể ức h.i.ế.p con ?"
"Cô cô cô cô cô.... sai đuổi theo cô, lúc đó hề chuyện của hai đứa, cô Tần nên ăn lung tung...."
"Dạ?" Tần Dư Kiều ngẩng đầu Lục Hoà Thước, kinh ngạc chớp mắt, "Chính Cảnh Diệu với con như mà. Anh còn lúc đó bác ghét con, cho nên liền...."
Tần Dư Kiều xong, lập tức cúi đầu, chỉ mong Lục Cảnh Diệu mau đến đây.
Quả nhiên Lục Hoà Thước xong những lời đó thì tức giận đến kiềm chế , cầm điện thoại lên gọi cho thư ký: "Bảo thằng sáu lập tức lăn đây cho ."
....
Lục Cảnh Diệu chạy đến nhanh, mang vẻ mặt phơi phới gió xuân "lăn" , mỉm tới cạnh Tần Dư Kiều, mở miệng với Lục Hoà Thước: "Ba, con tìm Dư Kiều mãi mà thấy, thì cô ở chỗ ba"
Lục Hoà Thước vô cùng giận dữ, mặt đen thẳng Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu khỏi giật giật khóe miệng, kéo tay Tần Dư Kiều lên, "Ba, chú hai đến , con đưa Dư Kiều gặp chú."
Sau đó lúc Tần Dư Kiều đang định lên, "Bốp" một tiếng, Lục Hoà Thước cực kỳ tức giận ném cái gạt tàn thuốc bàn Lục Cảnh Diệu: "Con nó mày giỏi lắm!"