Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:21:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Dư Kiều diễn đến nghiện, suy nghĩ một chút: "Nếu như đạo trưởng thể xuống núi giúp tiểu nữ hàng yêu trừ ma, tiểu nữ sẽ dùng vàng bạc châu báu tạ ơn đạo trưởng."

"Vàng bạc châu báu?" Nụ môi Lục Cảnh Diệu tươi hơn, "Một khắc đêm xuân đáng già ngàn vàng, tối nay nàng tới phòng của bản đạo song tu, bản đạo sẽ giúp nàng thành tâm nguyện."

Rõ ràng chỉ là diễn kịch, nhưng những lời Lục Cảnh Diệu khiến lòng Tần Dư Kiều ngứa ngáy, hai bên tai ửng hồng, ánh mắt chợt lóe lên Lục Cảnh Diệu: "Đạo trưởng.... Song tu là gì thế?"

"Song tu." Lục Cảnh Diệu thấy dáng vẻ của Tần Dư Kiều, thật lập tức lột sạch cô đè , híp mắt đang định giải thích chuyện song tu, cửa phòng đột nhiên mở . Lục Hi Duệ quần áo xong chạy tới: "Dư Kiều . . . . . Mẹ...."

Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ đang mặt bộ đồ mới, hỏi: "Sao quần áo mới ?"

Lục Hi Duệ giải thích: "Con thấy cũng mặc cho nên...."

là trẻ con! Tần Dư Kiều bảo Lục Hi Duệ yên, đó sửa sang quần áo cho nó. Quần mới dài, Tần Dư Kiều cúi xuống xắn ống quần lên cho Lục Hi Duệ : "Duệ Duệ sang năm mặc cái quần ."

Làm ai mong con lớn lên từng ngày, đó bất tri bất giác đến một ngày , con trưởng thành.

Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều chỉnh ống quần vạt áo cho Lục Hi Duệ, hỏi Hi Duệ: "Mọi đang ?"

Tần Dư Kiều trừng mắt liếc Lục Cảnh Diệu, ý bảo đừng coi Hi Duệ là tai mắt, nhưng dù Hi Duệ cũng là trẻ con, suy nghĩ nhiều liền kể hết chuyện ở cho : "Lão thái ngủ , ông ngoại và.... của đang xem ti vi, chú Giang dẫn đốt pháo...." Những lời cuối của Lục Hi Duệ chua, lẽ bởi vì Giang Hoa dẫn nó đốt pháo.

Tần Dư Kiều xuống khỏi giường, giày với Lục Cảnh Diệu: "Chúng xuống nhà đốt pháo ."

Lục Cảnh Diệu hừ lạnh hai tiếng: "Không ."

Lục Hi Duệ kéo tay Tần Dư Kiều: "Vậy con cùng xuống nhé."

"Được." Tần Dư Kiều mím môi , kéo Hi Duệ khỏi cửa, đếm thầm năm giây, quả nhiên cô khỏi phòng Lục Cảnh Diệu lên tiếng: "Đợi một lát."

....

Thật lâu Tần Dư Kiều đốt pháo, lúc Tần Dư Kiều hỏi Tần Ngạn Chi đốt pháo , Tần Ngạn Chi vẫn như mỗi dịp Tết về , lập tức dậy lấy hai thùng pháo trong kho .

Trong thùng đủ loại pháo lớn nhỏ, Tần Dư Trì thấy pháo của Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ lấy mất, vội vã chạy tới: "Pháo đều là của con." Vừa dứt lời, lập tức Tần Ngạn Chi khiển trách.

"Tần Dư Trì, ba với con, nếu con còn lời, ngày mai ba sẽ bảo con dẫn con về quê ăn Tết."

Dưới nhà náo nhiệt, Hạ Nghiên Thanh cũng xuống, thấy lời Tần Ngạn Chi , bước tới đặt tay lên vai em trai: "Tiểu Trì, chị dạy em chia sẻ ?"

Tần Dư Trì lời Hạ Nghiên Thanh, mặc dù vui nhưng vẫn gật đầu với Lục Hi Duệ: "Vậy chúng cùng chơi."

Lục Hi Duệ hì hì chọn mấy quả pháo hoa trong thùng. Nó chọn một quả thích nhất ngẩng đầu với Tần Dư Trì và Tần Ngạn Chi: "Cảm ơn ông ngoại."

Tần Ngạn Chi xổm mặt Hi Duệ: "Muốn gì cứ với ông ngoại."

Lục Hi Duệ gật đầu: "Lần ông ngoại và nhỏ tới nhà con chơi, con cũng sẽ cho ông ngoại và đốt pháo."

Tần Ngạn Chi xúc động, thậm chí rơi nước mắt, ngẩng mắt con gái : "Duệ Duệ chơi , ông ngoại ."

Lục Hi Duệ: "Ông ngoại chơi cùng ?"

Tần Ngạn Chi xoa đầu Lục Hi Duệ: "Không, mấy đứa cứ chơi ."

Sau khi Tần Ngạn Chi , thái độ của Tần Dư Trì đối với Hi Duệ lập tức đổi, quả pháo tay : "Không cho phép mày lấy cái , đây là quả tao thích nhất, chơi thì mày chơi những thứ ." Nói xong, Tần Dư Trì chỉ một ngón tay những quả pháo Hi Duệ thể chơi.

Mặt Lục Hi Duệ trắng bệch, cái mũi nhỏ khẽ hừ một tiếng: "Quỷ hẹp hòi."

Hạ Nghiên Thanh vỗ nhẹ lên vai Tần Dư Trì: "Em đừng như ."

Giang Hoa cũng tới, như như mở miệng: "Đã quên lời chị em dạy ?"

Khuôn mắt nhỏ nhắn của Tần Dư Trì cứng ngắc, vui cúi đầu xuống. Thật thì đứa trẻ cũng quân địch giả tưởng của , ví dụ như bạn nhỏ tranh giành tình yêu thương dành cho .

Dù là Tần Dư Trì Lục Hi Duệ. Ví dụ như nãy lúc xuống nhà, Lục Hi Duệ hỏi nhỏ cô một câu: "Mẹ, con thấy cứ .... Có thích nhiều hơn Duệ Duệ ?"

....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-97.html.]

Làm thể, cô thể tiếp nhận Tần Dư Trì lắm , chuyện mất công thích nhóc đó. Trên vấn đề yêu thương , cô là tấm gương của Hi Duệ, nhỏ mọn keo kiệt.

"Có em cho nó chơi !" Tần Dư Trì uất ức , " đó là quả pháo em thích nhất."

Thích nhất chỉ một, bây giờ đây? Tần Dư Kiều đưa mắt Lục Cảnh Diệu, đó Lục Cảnh Diệu lên tiếng: "Hi Duệ, con tặng quả pháo trong tay con cho ? Chúng đổi cái khác."

Tần Dư Kiều , đúng lúc Giang Hoa lên tiếng: "Không cần, để mua quả khác."

"Sao thể chiều theo ý của bọn trẻ như chứ?" Lục Cảnh Diệu tương đối nguyên tắc mở miệng, nghiêm mặt về việc dạy dỗ trẻ con, "Bây giờ thỏa mãn yêu cầu pháo hoa của chúng, chúng g.i.ế.c phóng hỏa cũng thỏa mãn chúng ư? Bây giờ còn bé dạy , về chỉ thể để cảnh sát dạy thôi."

Những lời Lục Cảnh Diệu nghiêm nghị đáng sợ, Giang Hoa buông tay, Hi Duệ đảo mắt vội vàng nhường quả pháo trong tay cho : "Vậy thì cho chơi cái ."

Lục Cảnh Diệu nở nụ hài lòng, đó cúi xuống lấy hai quả pháo lớn nhất trong thùng, thấy mắt Tần Dư Trì trợn trắng, đang định đau lòng Hạ Nghiên Thanh cướp lời: "Kiều Kiều, dạy con thật ."

Tần Dư Kiều cảm thấy Hạ Nghiên Thanh ăn thật khéo, cô mới nhận con mà còn , : "Là công lao của ba Hi Duệ."

Lục Cảnh Diệu dẫn Lục Hi Duệ ngoài đốt pháo, Hạ Nghiên Thanh cạnh cô khẽ : "Lời nãy.... Xin ...."

Tần Dư Kiều đầu, liếc mắt Giang Hoa đằng , với giọng chỉ hai mới thấy: "Xin gì chứ, dù cũng cố ý."

Hạ Nghiên Thanh chỉ cô, gì.

Tần Dư Kiều khẽ, nhỏ: "Trước thích về quê ăn Tết ư? Sao bây giờ về nữa...."

Hạ Nghiên Thanh chằm chằm Tần Dư Kiều, bộ như sắp .

Tần Dư Kiều mở to hai mắt: "Đừng , Tết nhất mà cả năm sẽ gặp xui xẻo, đừng nhắc ."

"Cậu." Hạ Nghiên Thanh cắn răng.

Tần Dư Kiều Hạ Nghiên Thanh nữa, xoay đến bên cạnh Lục Cảnh Diệu.

Cái tên Lục Cảnh Diệu lòng độc ác gì cũng cam chịu tụt phía . Đốt hai quả pháo hoa lớn nhất xong vẫn thoải mãn, đem mấy quả pháo trong thùng xếp thành vòng tròn giữa đốt. Lúc đó ánh lửa rực rỡ, mãi hết, chói lòa vô cùng.

***

Buổi tối Lục Hi Duệ ngủ cùng Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu dựa giường thầm mắng nhà họ Tần hẹp hòi, chỉ chuẩn một phòng khách. Lục Hi Duệ tắm xong, bò lên giường hỏi Lục Cảnh Diệu: "Sao ba còn ngủ ?"

"Nói nhiều gì, con ngủ thì cứ ngủ ."

Lục Hi Duệ hừ hừ: "Con thừa ba qua bên ngủ với ."

"Đừng ồn, ngủ ." Dĩ nhiên Lục Cảnh Diệu ngủ với Tần Dư Kiều, còn băn khoăn chuyện song tư giữa nữ thí chủ và đạo trưởng trăng hoa, càng nghĩ càng buồn bực. lúc , Lục Hi Duệ ôm gối bò xuống giường: "Thật con cũng ngủ với ba." Nói tung tăng chạy phòng Tần Dư Kiều.

Lục Cảnh Diệu thầm ha ha trong lòng. Sau khi Hi Duệ rời , liền ngoài ban công. Ở nhà, Hạ Nghiên Thanh đang tiễn Giang Hoa. Giang Hoa mau chóng lái xe rời , Hạ Nghiên Thanh xoay trở về phòng.

Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu bầu trời đầy , cũng xoay trở về phòng, trong đầu chỉ ý nghĩ hàng yêu trừ ma với song tu. Sau đó bắt đầu giờ, đến khi ước chừng Lục Hi Duệ ngủ , gửi tin nhắn cho Tần Dư Kiều:

"Kiều Kiều, Hi Duệ ngủ ?"

Không tin nhắn trả lời.

Lục Cảnh Diệu gửi một in nhắn nữa: "Vậy qua đó."

Tần Dư Kiều trả lời: "Ngủ , thế?"

Lục Cảnh Diệu suy nghĩ, nhắn : "Chuyện trừ yêu, gặp mặt rõ chi tiết."

Lục Cảnh Diệu gửi xong tin nhắn đó đợi, mắt chằm chằm đồng hồ treo tường. Khi kim giây chạy sáu vòng thì Tần Dư Kiều tới.

Lục Cảnh Diệu để cửa sẵn cho Tần Dư Kiều, cô cần gõ cửa. Sau khi Tần Dư Kiều phòng, lập tức ôm trọn lấy cô áp lên tường, hạ thấp giọng: "Nữ thí chủ, bổn tọa chờ nàng thật vất vả...."

Tần Dư Kiều sợ hết hồn, hai tay ôm chặt lấy hông Lục Cảnh Diệu, kề sát cổ : "Không tới thương lượng chuyện trừ yêu ?"

"Song tu , tu mới sức trừ yêu."

Loading...