Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 99
Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:21:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Tần Dư Kiều khó chịu, những chuyện đột nhiên tái hiện rõ mồn một ngay mắt, chỉ cần nhớ tới liền như một con d.a.o cứa khắp cô, nơi nào qua là đau đớn thấu xương chỗ .
"Nếu như về chuyện vụng trộm, hình như còn hiểu rõ hơn nhỉ?" Tần Dư Kiều , nhưng lời của cô như những nhát d.a.o chí mạng đ.â.m điểm yếu của Hạ Nghiên Thanh. Mặt Hạ Nghiên Thanh trở nên tái nhợt, căm hận Tần Dư Kiều: "Cậu đừng ép quá đáng!"
Tần Dư Kiều mím môi, đột nhiên trong lòng sinh một cảm giác vô lực. Cho dù cô mắng chửi Hạ Nghiên Thanh xối xả thế nào nữa thì vẫn thể đổi hiện thực, cuối cùng chỉ thể lực bất tòng tâm mà thôi. Năm đó nếu như là Hạ Nghiên Thanh với cô: "Tần Dư Kiều, thật ba sống cùng với tớ lâu ." Thì lẽ cô sẽ nước ngoài vớiBạch Thiên Du. Năm đó cô cảm thấy chuyện đáng ghê tởm, thể nào chấp nhận nổi, nhưng bây giờ nghĩ , đúng là Hạ Vân dạy con gái .
Tần Dư Kiều xoay rời , lúc rời cô khẽ thở dài một câu: "Chẳng lẽ Giang Hoa thỏa mãn ?"
Hạ Nghiên Thanh siết chặt nắm tay: "Tần Dư Kiều, thật sự chỉ trải nghiệm mà thôi."
....
Tần Dư Kiều một tiếng, lúc đẩy cửa phòng thì thấy Hạ Vân đang cửa, hỏi: "Kiều Kiều vẫn ngủ ?"
Tần Dư Kiều: "Con chuyện với Nghiên Thanh một chút."
"Thật ." Hạ Vân như cảm động, đề nghị, "Hai đứa lâu gặp , buổi tối cũng nên tâm dự với một chút."
"Không cần thiết." Tần Dư Kiều mím môi, đó đầu, chúc hai con Hạ Vân ngủ ngon, "Dì Hạ, Nghiên Thanh.... Ngủ ngon."
Lúc Tần Dư Kiều trở về phòng của thì phát hiện cơ thể cô đang run lẩy bẩy, cô gắng bình thở lâu mới đến bên giường. Hi Duệ đang say giấc giường, Tần Dư Kiều cẩn thận bò lên giường, chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của Hi Duệ, lồng n.g.ự.c phập phồng mới chậm rãi bình thường trở .
....
Ngày đầu tiên của năm mới, từ sáng tinh mơ Lục Cảnh Diệu nhận nhiều cuộc gọi, nhưng . Sau đó điện thoại Tần Dư Kiều cũng vang lên, Lục Cảnh Diệu nhức đầu cô: "Đừng , là của ba ."
Ngược Lục Cảnh Diệu thức tỉnh cô, cô thể gọi điện thoại chúc Tết Lục Hòa Thước. Mặc dù bảo cô đừng nhưng Tần Dư Kiều nào dám, bấm nút . Không ngờ gọi là Lục Hoà Thước như tưởng, mà là giọng trẻ trung, hình như là thư ký riêng của Lục Hoà Thước .
"Năm mới vui vẻ." Thư ký mở miệng , ngừng một lát, "Xin hỏi Hi Duệ ở bên cạnh cô Tần ạ? Chủ tịch Lục chuyện với Hi Duệ."
Tần Dư Kiều càng thêm hổ hơn, tự nhiên quên mất chuyện quan trọng như , vội vàng đưa điện thoại cho Hi Duệ: "Ông nội gọi con."
Lục Hi Duệ đang ăn há cảo mừng tuổi dì Chu , thấy ông nội gọi điện thì vội vàng nuốt cả miếng há cảo, cầm lấy điện thoại của Tần Dư Kiều .
Lục Hoà Thước cực kỳ đau lòng. Hôm qua đợi cả một ngày mà cháu nội yêu quý thèm gọi điện thoại chúc Tết, buổi sáng tái phát bệnh trẻ con, thư ký thức thời gọi cho Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu chịu máy nên chỉ thể lấy điện thoại của Tần Dư Kiều từ Lục Gia Anh mà thôi.
Hi Duệ thông minh, nhận điện thoại lập tức : "Ông nội năm mới vui vẻ, Hi Duệ chúc Tết ông nội. Chúc ông nội thể dồi dào sức khoẻ.... Bao tiền lì xì ạ? Lúc con về đưa cho con đượ ạ?"
Tần Dư Kiều bật , đúng lúc thì Hi Duệ đưa di động cho cô: "Mẹ, ông nội chuyện với ."
Tần Dư Kiều Lục Cảnh Diệu với vẻ mặt đau khổ, cầm di động liền hì hì mở miệng: "Bác Lục, năm mới vui vẻ."
"Vui vẻ cái rắm!" Lục Hoà Thước ở bên điện thoại nổi trận lôi đình, "Bao giờ thì đưa Hi Duệ về?"
"...."
"Bác Lục, để con bảo Cảnh Diệu chuyện với bác." Điện thoại tựa như một củ khoai lang nóng phỏng tay, Tần Dư Kiều lập tức ném cho Lục Cảnh Diệu, đầu thì thấy Tần Ngạn Chi đối diện cô , ông chỉ mũi cô, "Bao giờ cửa nhà chồng thế nào thì ." Mặc dù như , giọng điệu của Tần Ngạn Chi cũng bao nhiêu chỉ trích, đó lấy vài bao lì xì trong túi , kín đáo đưa cho Hi Duệ, "Duệ Duệ, ông ngoại lì xì cho con nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-99.html.]
Lục Hi Duệ hề khách sáo, cầm lấy bao lì xì chúc Tết: "Cảm ơn ông ngoại, chúc ông ngoại dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi...."
Lúc Tần Ngạn Chi lấy bao lì xì , Hạ Vân bên cạnh ông. Thật bà chuẩn lì xì, ngờ Tần Ngạn Chi còn thể phá lệ chuẩn thêm. Bà tươi, cũng lấy hai bao lì xì rồinói: "Kiều Kiều, đây là của dì Hạ cho con và Hi Duệ ."
Tần Dư Kiều ngước mắt Hạ Vân, thấy sắc mặt khó xử của Tần Ngạn Chi: "Kiều Kiều, đây coi như tấm lòng cùa dì Hạ."
Tần Dư Kiều nhận bao lì xì từ tay Hạ Vân: "Cảm ơn dì Hạ."
Hạ Vân hài lòng, thế nhưng khi Hi Duệ mở bao lì xì Tần Ngạn Chi cho , nụ mặt bà trở nên cứng ngắc.
Lục Hi Duệ ăn xong há cảo, lập tức mở bao lì xì giữa phòng khách. Vì bao lì xì của ông ngoại dày, cho nên lúc mở tâm trạng của Lục Hi Duệ hồi hộp mong chờ. Kết quả chỉ thấy mấy tờ giấy, nhất thời hàng lông mày nhỏ bé nhíu . Dù Hi Duệ cũng còn là con nít, cho nên lên tiếng hỏi mặt Tần Ngạn Chi, liền mở miệng hỏi: "Ông ngoại, ông ngoại cho con là giấy ?"
Tần Dư Kiều liếc Tần Ngạn Chi, trong lòng ước chừng : "Ba...."
"Duệ Duệ, tiên con cứ đưa đống giấy đó cho ba con." Tần Ngạn Chi ha hả, "Rồi ông ngoại bổ sung cho con một bao nữa, ?"
....
Mùng một, Tần Dư Kiều vẫn thấy Hạ Nghiên Thanh xuống nhà. Hôm qua khi cô rời khỏi phòng Hạ Nghiên Thanh rời , lúc Hạ Vân tiến , loáng thoáng thấy tiếng của Hạ Nghiên Thanh.
Mùng hai, Hạ Nghiên Thanh vẫn xuất hiện. Lúc ăn cơm trưa, bà Tần lão hỏi Hạ Vân: "Nghiên Thanh , thấy nó ?"
Đầu tiên Hạ Vân Chính liếc Tần Dư Kiều, mới trả lời: "Về quê thăm ."
Tần Dư Kiều đang yên lặng ăn cơm, đúng lúc Lục Cảnh Diệu lên tiếng: "Có cô Hạ về quê thăm ba cô ?"
Lục Cảnh Diệu hỏi xong, Tần Ngạn Chi lập tức ho khan, đó Hạ Vân ráng kiềm chế sắc mặt, trả lời: "Nghiên Thanh thăm ông ngoại và bà ngoại."
"Xin ...." Lục Cảnh Diệu .
Tần Dư Kiều cứ tưởng Hạ Nghiên Thanh về quê, thế nào cũng ở vài ba ngày, kết quả ngoài ý của cô. Buổi tối hôm mùng hai, Nghiên Thanh trở về, hơn nữa còn về chung với Giang Hoa.
Giang Hoa mang quà tới. Lúc Tần Dư Kiều xuống nhà, Giang Hoa ngẩng đầu với cô, Tần Dư Kiều híp mắt Giang Hoa, cảm thấy vẻ kì cục, lúc đang suy nghĩ kì cục chỗn nào, thì thấy cổ Giang Hoa quấn một chiếc khăn quàng màu xanh lá cây.
Cái khăn màu xanh lá cây lâu , màu xanh lá cây lâu .
"Năm mới vui vẻ, Kiều Kiều."
"Năm mới vui vẻ." Tần Dư Kiều tới mặt Giang Hoa, "Đầu năm mặc màu xanh lá cây, tâm trạng cũng tệ."
Giang Hoa như như , giọng điệu nửa thật nửa giả, nhẹ tênh: "Anh chỉ dùng để nhớ quá khứ thôi."
Tần Dư Kiều hừ hừ: "Tích chút phúc , đầu năm đừng em cảm thấy ghê tởm."
Giang Hoa tựa như khi còn bé, mỗi cô mắng vẫn tươi roi rói, dừng một chút, giọng nghiêm chỉnh trở : "Tối nay họp lớp, ?"
Tần Dư Kiều trả lời cũng từ chối, lúc xoay rời nhưng vẫn liếc chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây của Giang Hoa. những chuyện xảy , cô thật sự cảm thấy Giang Hoa hợp với màu xanh lá cây, hơn nửa còn vô cùng xung khắc.
Đầu năm Hạ Nghiên Thanh để Giang Hoa đeo màu xanh lục, đối tượng màu xanh lục là để chỉ Lục Cảnh Diệu.