Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 124: Cứu Một Cặp Tiểu Khả Liên ---
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:21:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam Yên tâm trạng phức tạp.
Liễu dì sai, Lam Nguyệt đối xử với họ thật sự quá .
Cứ như là… giúp đỡ nghèo .
Trong một tháng qua, nàng cố gắng học lễ nghi phép tắc, cùng cầm kỳ thư họa, chính là lãng phí tấm lòng của Lam Nguyệt.
Mà bây giờ…
Lam Nguyệt cho họ năm ngàn lượng bạc, điều khiến họ…
Muốn báo đáp, báo đáp .
“Nương, ngân lượng cứ giữ lấy, việc thêu thùa, cứ ít chút, đừng hại mắt.” Cố Diễn , “Đợi vài năm nữa con thi đỗ Trạng Nguyên, nhất định sẽ để các những thứ nữa.”
Cũng để Lam Nguyệt tiếp tục cho họ ngân lượng, họ sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, tuyệt đối thể để Lam Nguyệt vất vả kiếm tiền cho họ tiêu.
Lam Nguyệt trang tử tưới Linh Tuyền Thủy cho rau củ và trái cây.
Tốc độ sinh trưởng của chúng nhanh hơn mấy so với hạt giống bình thường.
Chưa đầy hai tháng, chúng hoa.
Điều khiến những tuần tra trong bóng tối thấy, đều há hốc mồm kinh ngạc.
Hạt giống là do họ gieo xuống, mới bấy lâu mà hoa, chẳng lẽ là vì thổ địa ở đây thích hợp trồng rau?
Lam Nguyệt mặc kệ những đó nghĩ gì, khi họ ứng tuyển hộ vệ của nàng, nàng hạ Lòng Trung Chú cho họ, mười năm tới, họ đều trung thành với nàng và gia đình họ Cố.
Nếu phản bội, thì chỉ thể xuống địa ngục thôi.
Lam Nguyệt những đóa hoa mắt, hài lòng, một tháng nữa, chắc sẽ quả nhỉ?
Nàng tưới nước xong, trở về phòng.
Sau khi bố trí kết giới, nàng tiến gian một ít khôi , những khôi , nàng thể đối luyện, tuy tác dụng lớn lắm, nhưng để g.i.ế.c thời gian thì vẫn .
Thanh Phong Sơn Mạch, Minh Nguyệt Cốc.
Diệp Nhan Cẩn trở về hỏi ý kiến cha gần hai tháng, về vấn đề tình cảm, vẫn nửa hiểu nửa .
“Con trai, con thật sự trong lòng ?” Mẫu của Diệp Nhan Cẩn, Khương Vãn, vẫn tin đứa con trai lạnh lùng vô tình của trong lòng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Mẫu , cũng rõ.” Diệp Nhan Cẩn vẫn thể lý giải tâm tư của chính , nhưng trong hai tháng , mỗi đêm đều mộng thấy nàng.
“Nhi tử, con , chúng ở đây lâu nữa, phụ con khỏi vết thương, chúng liền rời .” Khương Vãn Diệp Nhan Cẩn đang vô cảm mặt, “Con cũng , miễn cho hại khác, con thật sự trong lòng, thì các ngươi cũng định thể bên .”
Một đến từ Quy Khư, một đến từ nhân gian.
Thọ mệnh của phàm nhân, cũng chỉ vỏn vẹn trăm năm, mà thọ mệnh của tu tiên giả, dài vô cùng.
“Mẫu , con sẽ nghĩ cách.”
Khương Vãn Diệp Nhan Cẩn, đứa con của nàng từ khi hiểu chuyện mấy khi , tỏa khí tức cự ngàn dặm, nếu nàng là mẫu của , e rằng sẽ với nàng quá mười câu.
Cũng chẳng rõ tính tình của là theo ai, tính cách của nàng và phụ cũng như ?
Diệp Nhan Cẩn Khương Vãn, “Mẫu , con đây, con tìm nàng.”
Ở nhà lâu như , cũng tìm đáp án, vẫn nên gặp nàng một chuyến.
Khương Vãn: “…”
“Đi , đợi phụ con khỏi bệnh, sẽ sai thông báo con trở về.”
Diệp Nhan Cẩn gật đầu.
Khương Vãn bóng dáng càng lúc càng xa, một tay chống cằm, đứa trẻ biểu hiện quả thực giống như trong lòng, Quy Khư đại lục nhiều cô nương xinh đến , đều lọt mắt , chẳng lẽ cô nương thế tục còn xinh hơn Quy Khư ?
Khương Vãn nghĩ thông, cũng lười suy nghĩ tiếp.
Đứng dậy, chuẩn dược thiện.
Nàng vẫn nên quan tâm phu quân nhiều hơn thì hơn.
Minh Nguyệt Các.
“Các ngươi , mất dấu?”
Dung nhan tuyệt mỹ của Diệp Nhan Cẩn hề chút dấu hiệu tức giận nào.
nếu kỹ đôi mắt , sẽ phát hiện nơi đáy mắt ẩn chứa một tia sáng tối rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-124-cuu-mot-cap-tieu-kha-lien.html.]
“Thuộc hạ việc chu , xin thiếu chủ trách phạt!”
“Các ngươi lui xuống .” Diệp Nhan Cẩn phất tay.
Ảnh Vệ tâm tình phức tạp, “Vâng, thiếu chủ!”
Ngón tay thon dài của Diệp Nhan Cẩn gõ nhịp bàn.
Ngay đó, bóng dáng liền biến mất.
Lam Nguyệt vẫn đang tìm .
Sau hơn một tháng mô phỏng thực chiến trong gian, nàng trở về Nam An Thành.
Trên đường, nàng còn vô tình cứu một đôi yếu ớt.
“Lam cô nương, đa tạ nàng, nếu nàng, chúng còn chẳng thể sống sót .” Cốc Khương cúi thật sâu.
“Chỉ là tiện tay mà thôi.” Lam Nguyệt liếc cô nương bên cạnh y.
Cô nương cúi đầu, sợ hãi nép lưng Cốc Khương.
“Đừng sợ, Lam cô nương .” Cốc Khương an ủi nữ tử, đó giải thích với Lam Nguyệt, “Nàng chút thần trí rõ, Lam cô nương xin đừng trách.”
“Các ngươi quan hệ gì?”
“Nàng là tiểu sư của .” Cốc Khương đến đây, nụ của y chút cay đắng, “Nàng đây vốn ngây thơ hồn nhiên, tưởng rằng gặp tình yêu cả đời, nào ngờ…”
“Những kẻ truy sát đây, cũng là vì đan dược tay … viên đan dược đó, chỉ thể giải độc tiểu sư của , thể giúp nàng khôi phục thần trí.”
“Chồng nàng hạ độc?”
Cốc Khương gật đầu, “Mục đích là khống chế tiểu sư , để tiểu sư cho lối Dược Vương Cốc, nhưng điều là, phàm là trục xuất khỏi Dược Vương Cốc, khi rời đều sẽ uống một viên Vong Trần Đan.”
Lam Nguyệt hiểu.
“Ngươi nàng khôi phục ?” Lam Nguyệt hỏi.
Cốc Khương ngỡ ngàng Lam Nguyệt.
“Ngươi ?”
“Chuyện … Lam cô nương, nàng hiểu ?” Cốc Khương kích động, chút vui mừng khôn xiết, “Nếu Lam cô nương thể chữa khỏi cho tiểu sư , nguyện ý dâng Lam cô nương một ngàn lượng hoàng kim.”
Đây là tiền riêng của y, tiền riêng tích cóp hơn mười năm, vốn định để dành cùng tiểu sư …
Lam Nguyệt gật đầu, ánh mắt rơi cô nương phía y, “Ngươi , nhưng… nàng ?”
Cốc Khương , tâm trạng vốn đang kích động, lập tức như dội một gáo nước lạnh.
Tiểu sư …
Cốc Khương đầu Lý Yên đang cúi đầu nghịch tóc.
“Ta thể cho các ngươi một canh giờ để bàn bạc.” Lam Nguyệt bỗng nhiên , “Một cơ hội thể khiến nàng tỉnh táo trở .”
Cốc Khương chút do dự, một mặt y tiểu sư rơi nỗi đau đây, mặt khác y hy vọng nàng khôi phục thần trí…
“Được, Lam cô nương, xin tay .” Cốc Khương do dự một lát, vẫn quyết định để Lam Nguyệt giúp y chữa khỏi Lý Yên.
Lam Nguyệt lấy một tiểu bình sứ, “Cho nàng uống là , bàn bạc xong xuôi, hãy đưa đến gặp , ở phòng kế bên.”
Lam Nguyệt đặt tiểu bình sứ xuống, rời khỏi phòng.
Cốc Khương nắm lấy tiểu bình sứ, kéo tay Lý Yên, “Tiểu sư , sẽ trách , ?”
Lý Yên thấy Cốc Khương chuyện với nàng, nàng ngẩng đầu với y.
“Sư ~”
“Tiểu sư , nào, ăn viên kẹo .” Cốc Khương cầm viên thuốc màu trắng, đưa đến miệng Lý Yên.
Lý Yên chớp chớp mắt, ngoan ngoãn há miệng ăn .
Vừa miệng liền tan.
“Tiểu sư , uống ly nước.” Cốc Khương rót một ly nước cho nàng, đút cho nàng uống.
Y căng thẳng chằm chằm mặt Lý Yên.
Lý Yên cũng luôn chằm chằm Cốc Khương, nụ mặt đổi.