Lam Nguyệt chậm rãi từ trong màn đêm bước .
Cố Tuyết và Liễu thị bọn họ đang lau thuốc cho , nếu   bọn họ thích mang theo một chút thuốc men  , vết thương của bọn họ chắc chắn sẽ  nhiễm trùng.
“Đám ranh con , quả nhiên    hổ.”
Cố Tuyết tức đến mức  thẳng lời tục tĩu, thừa lúc Lam Nguyệt tỷ  ở đây, bọn chúng liền xông  cướp đồ,   khi cuộc sống  định, nàng nhất định  rèn luyện  thể thật , nếu  thể học võ thì càng .
Nếu   cuối cùng  chuột xuất hiện, bọn họ cũng  thể đảm bảo  thức ăn còn    bọn chúng cướp mất  .
Cố Diễn lạnh lùng  đám  đang chửi bới ầm ĩ ở đằng xa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chỉ  văn,   võ, đúng là chịu thiệt lớn, đến Nam Châu,   tìm một  đáng tin cậy, học chút võ nghệ.
“Sao ?”
Thanh âm lạnh nhạt truyền đến.
“Lam Nguyệt tỷ!”
Cố Tuyết mừng rỡ, ngay  đó  lo lắng, “Lam Nguyệt tỷ, tỷ  về , tỷ   chứ? Vừa nãy  chuột xuất hiện, cắn những   .”
Nàng cũng   tại  những con chuột    cắn bọn họ.
“Chuột ?”
Lam Nguyệt  sang hướng khác, những   quả thực  cắn  nhẹ.
“Lam Nguyệt tỷ, thức ăn của chúng , lãng phí  ít .” Cố Tuyết   thịt  ăn  nữa và một ít gạo  đất, lòng đau như cắt.
“Không , chỉ thiếu một ít thôi.” Lam Nguyệt  thức ăn  đất, “Thôi  , chúng  dọn dẹp một chút, đổi sang chỗ khác  ăn.”
Vài  bắt đầu thu dọn đồ đạc,  về phía   hai trăm mét.
Người làng Đào Hoa Thôn thấy bọn họ  , cũng   theo, đáng tiếc, bọn họ  chuột cắn đau nhức,  thể tiếp tục lên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-40-ta-la-cha-me-cac-nguoi-sao-de-cac-nguoi-lam-can-a.html.]
Vì , những   liền hận Lam Nguyệt và bọn họ.
Lam Nguyệt cùng bọn họ đơn giản nướng xong  thịt còn , ăn vài cái bánh, liền bắt đầu nghỉ ngơi.
Trời còn  sáng, bọn họ  bắt đầu lên đường.
Bọn họ    cùng đám  , đương nhiên là  thể   bao xa thì  bấy nhiêu.
Chỉ đáng tiếc, những   cứ như những con gián  thể  đánh chết,  đầy hai canh giờ  đuổi kịp bọn họ.
Lần  bọn họ,  cũng ít   ít, chỉ vì   thức ăn, ý kiến bất đồng,   đều chia tay, mạnh ai nấy .
Cố Diễn và những  khác vì  Lam Nguyệt ở bên, nên về mặt ăn uống,   áp lực quá lớn.
Bọn họ liền giúp đỡ, nướng thịt, nấu cơm.
“Các ngươi   nhẫn tâm như ? Có thịt mà   lấy  chia sẻ.”
Hứa Nhu  hai ngày  ăn thịt, miệng thèm thuồng vô cùng,  đuổi kịp Lam Nguyệt và bọn họ, liền thấy   ung dung ăn thịt ở một bên, ai nấy đều mặt mày hồng hào, vẻ mặt đắc ý, khiến mắt nàng  đau nhói.
“  mà, rõ ràng  năng lực,    giúp đỡ chúng  một chút,   đều cùng  đào hoang, giúp đỡ lẫn  một chút,  vấn đề gì ?”
Đám    còn gì để ăn, bắt đầu líu lo  về Lam Nguyệt và bọn họ, rằng   lương tâm,   giúp đỡ lẫn .
Cứ  mãi  mãi, suýt nữa thì bảo Lam Nguyệt và bọn họ trực tiếp đưa thịt cho bọn chúng .
“Nói xong ?”
Lam Nguyệt đợi bọn họ  xong,  dậy, ánh mắt lạnh lùng  đám  .
Những    ánh mắt nàng dọa sợ đến mức  dám hé răng.
Bọn họ… dường như  quên mất cô nương ,  giỏi đánh đấm, nhất thời bốc đồng, liền ăn  huênh hoang…
“Ngươi… ngươi cái ánh mắt gì ? Chúng … chúng    đúng ?” Hứa Nhu tuy nhát gan, nhưng vẫn   thua kém  khác  mặt Lam Nguyệt.
“Các ngươi là ai của ? Ta dựa   mà  quản sống c.h.ế.t của các ngươi?” Lam Nguyệt  lạnh, cảnh cáo: “Nếu   ,  sẽ trực tiếp đánh nát miệng ngươi! Đừng  mà tới  mặt chúng  mà nhảy nhót, trừ phi ngươi   sống nữa.”