Mà khi kế thừa phủ tướng quân, đối đãi với cũng coi trọng, từng bạc đãi ai.
“Triệu tướng quân, ai phái tới, ngươi tự nghĩ xem.”
“Dù mục đích của chúng chính là các ngươi chết.”
Lời dứt, hơn mười tên sát thủ, trực tiếp cầm đao xông tới.
Triệu Đức vô lực phản kháng, chỉ thể trơ mắt bọn chúng vung đao.
Xùy xùy xùy……
Mấy chiếc lá bay vút , trực tiếp xẹt qua cổ sát thủ, m.á.u tươi đỏ sẫm từ cổ bọn chúng phun như suối.
Phịch phịch phịch…… Bọn chúng còn kịp đầu xem là ai ám toán , thì còn thở.
Triệu Đức cảnh giác tuần tra bốn phía, là ai cứu bọn họ?
Triệu Tụng Dương và Triệu Tụng Lạc khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ còn kẻ g.i.ế.c cả nhà bọn họ ?
Lý thị trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giới hạn của nàng cũng đến, cả vô lực tựa Triệu Tụng Dương.
“Nương, ?” Triệu Tụng Dương hoảng loạn thăm dò mạch đập của Lý thị, mạch đập của nàng lúc chút suy yếu.
“Phu nhân.” Triệu Đức, phun một ngụm máu, nắm tay Lý thị.
Lam Nguyệt quan sát một hồi, mới từ phía đại thụ bước .
“Cần giúp đỡ ?”
Giọng thanh lãnh vang lên, bốn lập tức tiến trạng thái cảnh giác, dù cho hiện tại bọn họ vũ lực để đối kháng.
“Ngươi…… cứu chúng ?”
Nhìn hình nhỏ gầy của đối phương, Triệu Đức hề cảm thấy đối phương nội lực, đây là một cao thủ thâm bất khả trắc!
Lam Nguyệt gật đầu, “Lộ kiến bất bình, bạt đao tương trợ, các ngươi cần giúp đỡ, thì nợ một ân tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-47-cuu-chua.html.]
Triệu Đức rõ nếu phu nhân nhà cứu chữa nữa, lẽ sẽ… cho nên hề suy nghĩ, trực tiếp đồng ý.
“Tốt, chỉ cần ngươi thể cứu chúng , đừng một ân tình, hai ân tình cũng chấp nhận.”
Lam Nguyệt tới, từ tay áo lấy một bình thuốc, “Uống xuống liền thôi, mỗi các ngươi uống một chút.”
Đây chính là thứ nàng mua từ Tiểu Thất, tốn của nàng một trăm Lam Tinh tệ đó!
Lý thị chiếc bình sứ chút khác lạ, lời cảm ơn, sự đút cho của Triệu Đức, nàng uống một ngụm, uống xong, vị giống rau củ, đắng, nhưng đó, nàng cảm thấy cơ thể ấm áp, cảm giác đau đớn cũng biến mất theo.
Những khác cũng .
“Đa tạ, chẳng ……”
“Ta họ Lam, tên là Nguyệt.”
“Đa tạ Lam Nguyệt cô nương tay tương cứu, , Lam cô nương điều gì cần giúp đỡ, thể đến Nam Châu Triệu tướng quân phủ, tìm Triệu Đức.”
Triệu Đức ngờ tới, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, năng lực cao thâm đến , xem đúng là, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Lam Nguyệt ừ một tiếng, “Các ngươi nghỉ ngơi chốc lát, liền thể khôi phục nội lực, đây.”
Lam Nguyệt xong, bóng dáng biến mất trong màn đêm.
“Chuyện hôm nay, chúng đừng tiết lộ với khác.”
“Vâng, cha.”
Lam Nguyệt xách hai con gà rừng, vai vác một bó củi, mượn ánh trăng, về.
Cố Diễn và bọn họ sớm thăm dò tin tức, trở về chờ Lam Nguyệt.
Nam Yên đám ồn ào phía , “Cố đại ca, tối nay thành ? Vậy ngày mai ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nàng giờ chỉ quan tâm thể thành mua đồ , gạo của bọn họ đều hết , nếu mua thêm chút, bọn họ đều lo lắng vệ sinh, liệu còn thể bình thường .
“Thành thì , bọn họ chắc là sẽ phát miễn phí một ít lương thực cho chúng .” Cố Diễn phân tích, “Trước mắt nạn dân đều đổ về phía , nếu mở cửa thành, bá tánh bên trong cũng sẽ gặp tai ương.”
Nam Yên thở dài một tiếng, “Hy vọng ngày mai thể nhận lương thực, dù chỉ là một ít gạo thô.”