Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 62: Vòng Vàng Thôi Mà, Đâu Phải Chưa Từng Thấy Đâu ---
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:20:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lam Nguyệt trực tiếp giả vờ như thấy, ngon lành gặm đùi thỏ.
Tài nghệ nướng thịt của Cố Diễn ngày càng điêu luyện, thịt nướng bên ngoài giòn rụm bên trong mềm mọng, gia vị rắc lên cũng vặn, khiến ăn ăn thêm.
Lam Nguyệt: "Các ngươi ăn thêm chút , trong nồi còn canh, ăn xong mỗi uống một bát canh ."
Nam Dữ - Cố Tuyết: "Vâng ạ."
Phụ nhân: "...Các ngươi, ?"
Lam Nguyệt u u : "Ngươi , đừng ép lúc vui vẻ nhất mà tát ngươi."
Thật là ảnh hưởng tâm trạng, thịt thỏ của nàng cũng chẳng còn thơm ngon nữa.
Giọng Lam Nguyệt mang theo một tia hàn ý.
Phụ nhân cảm nhận sự lạnh lẽo, thể lập tức run rẩy vài cái, bàn tay cầm chiếc vòng cứ run lên bần bật như cái sàng.
"Các ngươi... các ngươi thật quá vô lương tâm, nhiều thịt như ... bán cho một chút thì chứ?" Phụ nhân bất bình, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Lúc , cơn giận tràn ngập đại não, nàng còn sự sợ hãi ban đầu nữa, trực tiếp trở nên hùng hồn, xem đó là điều hiển nhiên.
"Huống hồ, đây là vòng vàng của , ngươi hiểu ? Có thể mua hết bộ thịt của các ngươi, giờ chỉ cần một cái đùi gà thôi, các ngươi..."
"Vòng vàng thôi mà, thứ gì mà chúng từng thấy?" Lam Nguyệt lãnh đạm phụ nhân, trực tiếp cắt ngang lời nàng , "Hơn nữa, thịt là của chúng , chúng bán thì bán, cho dù ngươi đưa một trăm lượng bạc, cũng bán cho ngươi."
"Dù cho thế nào nữa, chúng còn chẳng đủ ăn, ngươi còn đùi gà ?"
"Chúng bán, ngươi mau ."
"Thật là, trực tiếp ảnh hưởng tâm trạng."
Nam Dữ và Cố Tuyết khinh thường phụ nhân.
Phụ nhân đả kích đến chịu nổi, liền trực tiếp lóc cầu xin Lam Nguyệt cùng bọn họ bán cho nàng một cái đùi gà, hoặc một miếng thịt cũng .
Đứa bé thèm ăn, sẽ vui. Tóm , nàng thê thảm đến mức nào thì . Còn nhà nàng thì trong góc nàng vì một miếng thịt mà cần thể diện.
Những khác cảm động, nhao nhao mở lời bảo Lam Nguyệt cùng bọn họ cho phụ nhân một chút thịt. Đứa trẻ thèm ăn, huống hồ, lâu như bọn họ cũng ăn thịt.
"A!"
Đã thể nhẫn nhịn nữa.
Lam Nguyệt trực tiếp dậy, một cước đá phụ nhân bay xa nửa mét.
Nàng khống chế lực đạo, bằng , bất tử cũng trọng thương.
Theo tiếng kêu thảm thiết của phụ nhân, mới chợt nhận .
Đối phương nổi giận !
Mọi vội vàng im miệng, nhao nhao cúi đầu, dám thở mạnh.
Bọn họ lẽ sống yên quá lâu, quên mất Lam Nguyệt là thế nào . Dám cả gan giật râu hùm ? Không cho bọn họ c.h.ế.t ngay tại chỗ, là nhẹ lắm .
"Còn dám đến mặt lải nhải, sẽ trực tiếp g.i.ế.c ngươi!" Lam Nguyệt quét mắt những kẻ rụt đầu rụt cổ đang trốn tránh , "Thời thế bây giờ, lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t một , vẫn là đơn giản, còn phạm pháp."
Lời đe dọa , nếu những kẻ còn dám sợ c.h.ế.t mà xáp , nàng ngại tối nay sẽ tắm m.á.u ngôi trạch viện đổ nát !
Phụ nhân nửa đất, một ai trong gia đình nàng đến đỡ nàng dậy.
Nàng lau vết m.á.u ở khóe miệng, ho khan bò dậy, dám liếc Lam Nguyệt lấy một cái.
Nàng nén đau, về góc tường.
"Mẹ, đúng là đồ vô dụng." Đứa bé thấy thịt, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Phụ nhân hé miệng, cuối cùng vẫn gì. Nàng đeo vòng, co rúc trong góc run rẩy ngừng.
Phu quân của nàng , chẳng lời nào, chỉ khe khẽ an ủi đứa bé trai ở bên cạnh.
Hứa Nhu vốn vài lời bóng gió châm chọc Lam Nguyệt, nhưng thấy giá trị võ lực của nàng, liền lập tức ngậm miệng.
Người giá trị võ lực quá cao, nàng thể chọc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-62-vong-vang-thoi-ma-dau-phai-chua-tung-thay-dau.html.]
, trong lòng vẫn kìm ghen tị. Dựa chứ! Lão thiên gia thật sự quá bất công !!
Lý Phúc Bảo trong góc run sợ bạt vía, phụ nữ thật sự quá đáng sợ! Một lời hợp liền đánh , hình nhỏ bé yếu ớt của nàng, đỡ nổi một cước của đối phương, vẫn là nên âm thầm phát triển thì hơn!
Lý Nhụy cùng bọn họ vô cùng kính phục. Người giá trị võ lực cao như , nếu thể cùng nàng lên đường, bọn họ đường cũng sẽ an hơn nhiều.
loại , sẽ thích kết giao với kẻ yếu.
Buổi tối, tương an vô sự.
Đến sáng sớm, mưa nhỏ hơn một chút, nhưng đường bên ngoài đều khó . Vừa bước , giày liền dính đầy bùn.
Không ít vì chịu đói, đành đội mưa ngoài tìm đồ ăn.
Lam Nguyệt rửa mặt qua loa một chút, thời tiết bên ngoài, lập tức cảm thấy tâm trạng khoan khoái.
Trong gian của nàng ít áo mưa và ủng mưa, nhưng đông như , nàng cũng tiện lấy dùng. Ủng khó lấy , nhưng áo mưa thì . Hơn nữa, nàng cũng ở đây thêm một đêm với những nữa.
Lý Nhụy cùng bọn họ xe ngựa, chen chúc một chút vẫn thể lên đường.
Bọn họ do dự lâu, ăn xong liền lập tức lên đường.
Đại tẩu nàng chịu nổi việc sinh nở đường. Mọi chuyện đều lấy sự an của đại tẩu trọng.
Lý Nhụy cùng bọn họ rời . Một vài đơn giản chút đồ che mưa, cũng theo đó lên đường.
"Ta xem ." Lam Nguyệt tìm một cái cớ, rời khỏi trạch viện. Nàng thấy bốn bề vắng , liền mượn cái sọt tre rách nát, lấy từ trong gian áo mưa dùng một .
Loại áo mưa mỏng, lấy dùng cũng sẽ khiến khác nghi ngờ quá nhiều.
"Cố Tuyết, đây một chút." Lam Nguyệt từ hậu viện trở về, hô một tiếng, "Nam Yên cũng đây, còn Liễu đại nương."
Những khác hiện giờ đều chẳng còn tâm trạng quan tâm đến những chuyện vụn vặt nữa, Lam Nguyệt cũng sợ bọn họ phát hiện.
Cố Tuyết cùng bọn họ hiểu Lam Nguyệt gọi đến gì, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận từng li từng tí tới.
"Có chuyện gì , Lam Nguyệt tỷ tỷ?" Nam Dữ hiếu kỳ hỏi.
Lam Nguyệt dẫn bọn họ đến cái sọt tre, "Bên trong đây vài thứ ."
"Các ngươi xem ."
Lam Nguyệt gạt lớp rơm phía , để lộ mấy món đồ mỏng dính màu trắng.
"Đây là cái gì ?" Cố Tuyết hiếu kỳ cầm lên xem xét, "Mỏng thật! Lại còn trơn tuột nữa, cảm giác... như quần áo ?"
" , giống quần áo." Nam Dữ cũng cầm lấy một cái, "Ta còn chẳng dám dùng sức quá mạnh, những thứ là gì ?"
Liễu thị cũng cầm lấy một cái, trái , ngoài việc giống quần áo , nàng cũng hiểu những thứ là gì.
Nam Yên xoa xoa vài cái, trực tiếp mặc , "Các ngươi xem, là như thế ?"
"Trông vẻ là mặc như , còn một thứ nữa." Nam Dữ thứ rơi xuống phía , "Ừm... cảm giác như là mũ?"
Cố Tuyết và Liễu thị cũng cầm lên chuẩn mặc, nhưng nàng phát hiện cái cầm chút nhỏ, mặc .
Nàng tìm một cái khác, vặn thể mặc .
Đây là thứ gì thần kỳ !
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Ta cũng thử xem ." Lam Nguyệt cầm một cái mặc , "Hình như thể chống mưa."
Nàng cố ý bước ngoài. Những khác thấy nàng đội mũ như , cũng theo đó mà đội , bước ngoài.
"Thật đó!"
Nam Dữ xoay một vòng trong mưa, "Trông mỏng, nhưng nó thật sự ướt quần áo!"
Những khác sờ sờ, quả nhiên là thật!
Bọn họ thật sự quá thích những thứ như !
"Chỉ là... Lam Nguyệt, những thứ của khác ?" Liễu thị chút lo lắng.
---