Ta mỉm , ánh mắt đảo qua hai bọn họ, những năm nay tính tình bướng bỉnh của Hoàng nổi lên, ngay cả cũng khó khuyên can, ngược Khang Hòa cách trị cho ngoan ngoãn lời, là tình cảm.
Khang Hòa đến mức đỏ mặt, hờn dỗi: "Tỷ tỷ gì?"
Ta từ trong lòng lấy một chiếc vòng tay đeo cho nàng, trêu chọc: “Mẫu hậu để cho con dâu tương lai, bây giờ nên giao cho .”
Nghe , ngay cả Hoàng cũng tự nhiên, lí nhí : “Sao đột nhiên nhắc đến chuyện ?”
Ta hai bọn họ còn chút ngại ngùng, trêu chọc nữa: “Trước lúc đó sẽ giải quyết Ngụy Hổ, hai ngày thì đưa rượu độc đến, tự an bài.”
Hoàng cảm thấy thời gian gấp, nhưng đợi nữa.
Vốn dĩ cũng gì quan trọng, chỉ là luôn cảm thấy Hàn Thủy gần đây chút bình thường.
Năm đó khi gi/3t Lý Hòa, vẻ u ám giữa hai lông mày liền tan biến, ngày ngày ở bên cạnh , lúc rảnh rỗi thì cùng luyện chiêu, son đỏ ủ rượu hoa, ngược giống như trở về những ngày còn nhỏ ở Thiên m tự.
Hai năm nay chiều chuộng , loạn cũng chiều theo.
Chỉ là chú ý đến, gần đây đột nhiên im lặng.
Ta mấy thử thăm dò, lời nào, chỉ hỏi ngoài ngao du một .
Xem hết phong cảnh thiên hạ là lời thề từng lập, tất nhiên là nguyện ý, nhưng tại sốt ruột như , giống như…… tương lai là một chuyện xa xỉ.
Sau khi “chet”, Hoàng phóng hỏa thiêu cung điện, che giấu chân tướng, cũng tạm biệt quá khứ.
Hắn ở trong hoàng lăng lập cho một bia mộ vô tự.
Ta hỏi tại .
Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve bia đá: “Cả đời tỷ tỷ thể dùng một tấm bia mộ để ghi , chi bằng để trống, công tội, đều để hậu thế tự suy xét.”
Ta khuôn mặt đầy góc cạnh của thiếu niên, trong lòng mềm nhũn, như là xuyên qua hiện tại thấy đứa trẻ nhè lúc , khỏi đưa tay vuốt ve tóc mai : “Bây giờ bụi bặm lắng xuống, bao lâu nữa sẽ lên đường……”
“Tỷ tỷ sống thật , nhớ nhiều thư cho .” Hoàng đỏ hoe đuôi mắt, nhưng vẫn liếc Hàn Thủy bên cạnh .
Khang Hòa ở một bên mím môi , đưa một đôi ngọc bội uyên ương: “Hàn Thủy đại ca, đây là tâm ý của và Bệ hạ, chúng chăm sóc tỷ tỷ thật .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-am-ve-cam-duc/chuong-33.html.]
Hàn Thủy nhận lấy, nắm tay gật đầu.
Hoàng vành tai đỏ bừng, tức giận trừng mắt Khang Hòa: “Ai bảo ngươi lắm mồm!”
Khang Hòa cũng tức giận, tủm tỉm , mãi cho đến khi đến mức cổ đỏ bừng mới thôi.
Thấy hai bọn họ như , cũng bớt lo lắng, cưỡi lên con tuấn mã sớm chuẩn , giục ngựa rời trong ánh hoàng hôn.
Từ nay về núi cao đường xa cũng sợ, cùng quân đồng hành.
23
Ta từng nghĩ đến nhiều kết cục với Hàn Thủy.
Lúc chia tay, cho rằng sẽ bao giờ gặp nữa, định lưu giữ quá khứ trong ký ức, thỉnh thoảng ngày đông nắng ấm, hồi tưởng một chút.
Từng lúc nguy hiểm nhất, Nhiếp chính vương và Đại tướng quân ép sát, cảm thấy chống đỡ nổi liền thôi, chet cùng một chỗ cũng tính là cô đơn.
Đến bụi bặm lắng xuống, mới phát hiện kỳ thực tham lam hơn bản tưởng tượng nhiều, chỉ hồi tưởng quá khứ, tương lai của , bộ tương lai.
Ta khắc dấu ấn của lên mỗi góc khuất trong quãng đời còn của , cái ôm của buổi sáng, tiếng thở dốc lúc nửa đêm, vẽ lông mày cho , chải tóc cho , cùng cưỡi ngựa ánh hoàng hôn, cùng đếm bầu trời đêm.
Ta luôn cảm thấy ngày tháng còn dài.
Tiền bối từng để thư, bà thăm bạn cũ ở nước láng giềng, và Hàn Thủy liền định dọc đường chơi sẽ đến đó thăm bà .
Lúc ngang qua biên cảnh đúng lúc là Tết Nguyên tiêu, ở dân gian ngày lễ sẽ thả đèn trời, chúng cũng mua một cái thả chơi.
Ta ba tâm nguyện trong đèn.
Một nguyện quốc thái dân an, hải yến hà thanh.
Hai nguyện Trường Ninh Khang Hòa, cầm sắt hòa minh.
Ba nguyện và Hàn Thủy, bạch đầu giai lão.
Có lẽ là quá nhiều, ông trời cho vận may như .