Phùng Tư Tư không ngờ đến cô sẽ trả lời như vậy, sửng sốt một chút, rồi mới nói, “Xem ra, cậu thật sự không có tình cảm với Mộ thiếu?”
Lúc này Lâm Tố Tâm mới nhớ tới, vốn dĩ chính mình cũng từng có một đoạn tình cảm với người đàn ông này, chỉ là đó là suy nghĩ của nguyên chủ, không liên quan gì đến cô.
“Đó đều là chuyện của quá khứ, hôm đó từ sau khi mình tỉnh lại từ bệnh viện, mình chính là Lâm Tố Tâm tái sinh.” Cô trả lời như vậy.
Câu này một từ hai nghĩa, nhưng Phùng Tư Tư căn bản không nghe có chỗ nào không đúng, cô ấy chỉ là cảm thấy rất vui mừng. Bạn thân của cô ấy nhanh như vậy đã có thể bước ra khỏi bóng ma của việc thất tình, đây nhất định là chuyện là cô ấy vui mừng nhất.
Hai người lại nói vài câu, rồi ngắt điện thoại.
Phùng Tư Tư không muốn quấy rầy Lâm Tố Tâm ôn tập, một mình bừng bừng hứng thú đi lướt BBS.
Ban đêm học viện Ngân Diệu yên tĩnh lạ thường.
Trong khi Lâm Tố Tâm vùi đầu vào học tập, thì ở một bên khác, lại có một người tâm trạng không được tốt lắm.
Đèn đóm của biệt thự của Đỗ Lâm Nhi bật sáng trưng, nhưng đám hầu gái đi tới đi lui trong phòng đều rón rén, không dám thở mạnh một hơi, sợ chọc cho tiểu thư nhà mình nổi giận.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1112-mo-thieu-da-la-chuyen-cua-qua-khu-roi.html.]
Đỗ Lâm Nhi dựa người lên sofa, trên tay cầm một quyển tạp chí thời trang, nhưng mà nửa tiếng cũng không lật qua được một tờ, rất rõ ràng là tâm tư không đặt ở nơi đây.
Mãi đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô ta mới quay đầu lại hỏi, “Hà Lệ Sa đi rồi?”
“Đi rồi.” Nữ sinh đứng phía sau cô ta hơi do dự một chút rồi hỏi: “Lâm Nhi, cậu thật sự không giúp Hà Lệ Sa sao? Lúc nãy cô ta ở ngoài cửa, khóc trông thật sự rất đáng thương đó!”
Đỗ Lâm Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Giúp cô ta? Giúp thế nào? Đều là do tự cô ta không biết cố gắng, mình đã giúp cô ta như vậy rồi, nhưng mà cô ta còn không thể thi đậu thực tập sinh. Cô ta thua cá cược này thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là lần này vẫn không thể làm cho Lâm Tố Tâm thôi học. Chỉ cần tiện nhân này còn ở trường một ngày, mình liền cảm thấy không thoải mái!”
Mấy nữ sinh bước đến cũng không khỏi nhíu mày, ngồi xuống ghế sofa đối diện cô ta mà khuyên bảo, “Lâm Nhi, tốt xấu gì Hà Lệ Sa cũng từng giúp cậu, mấy lần trước kia, nếu như không có cô ta cùng mấy nữ sinh khác, sao cậu có thể đuổi mấy cô nữ sinh có quan hệ với Mộ Hàn Khanh đi được chứ? Lần này cậu mặc kệ cô ta, có phải sẽ làm những người khác trong fanclub cảm thấy không hài lòng hay không?”
Đỗ Lâm Nhi nhếch đôi mày lá liễu tinh tế lên, nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Nhã Như, cậu là đang đồng tình với cô ta sao?”
Phương Nhã Như nghe thấy giọng cô có chút không vui, dừng lại một chú, ngay sau đó liền lắc đầu, cười nhẹ mà nói: “Sao lại như vậy được? Mình là sợ cậu bị người khác bàn tán, cậu cũng biết đó, trong trường học có mấy học sinh thi tuyển vào trường này kia, thích nhất là bàn tán chuyện của nhà hào môn.”
Đỗ Lâm Nhi hừ một tiếng rồi nói, “Mình đã đi hỏi bên Phòng giáo vụ, cũng đã liên lạc với hiệu trưởng Thẩm, nhờ ông ấy giúp nghĩ cách, nhưng trưởng phòng mới của Phòng giáo vụ, nghe nói là do Hạ gia trực tiếp phái đến, dầu muối đều không ăn, hiệu trưởng Thẩm cũng không dám đắc tội với ông ta, còn khuyên mình không cần vì chút việc nhỏ như vậy, mà truyền đến tai người nhà Hạ gia, dẫn đến rắc rối không đáng có.”
Phương Nhã Như nói, “Hoá ra là như vậy.”
Đỗ Lâm Nhi ném tờ tạp chí trong tay lên bàn trà, cầm lấy ly trà mà uống một ngụm lớn, lúc này mới có chút tức giận mà nói, “Hà Lệ a này cũng ngốc thật, vốn dĩ là cho dù muốn thôi học, chỉ cần cô ta khiêm tốn lại một chút, nói không chừng còn có thể chuyển mình, ít nhất mình có thể giúp cô ta tìm một trường học trọng điểm để chuyển qua. Cô ta thì hay rồi, một hai phải đi gây chuyện với Lâm Tố Tâm, cái này hay lắm, đắc tội với người của Phòng giáo vụ, trực tiếp bị công khai lên trang web chính thức, mình cũng không kịp cản lại!”