Anh bật người dậy, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tố Tâm, chỉnh sửa lại áo choàng tắm trên người một chút. Lá gan của con nhóc này càng ngày càng to lên rồi đấy, vừa rồi là muốn dụ dỗ anh sao? Thật sự tưởng rằng anh không dám làm cô ngay tại chỗ sao?
Lâm Tố Tâm lấy lại tinh thần, phát hiện mình ngu quá là ngu, vì sao lại quên phản kháng? Cái này cái này cái này…quá không khoa học rồi, chắc chắn não mình bị úng nước rồi!
Hạ Minh Tuyên nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Lâm Tố Tâm cũng không dám bảo anh ở lại ăn hết đồ ăn nữa, tự mình xoi móc ăn một tí, sau khi ăn no thì chạy như bay về phòng mình, khóa cửa phòng lại.
Bây giờ cứ mỗi lần bị quấy rầy xong, phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy về phòng, khóa cửa lại, cô cũng từng hoài nghi, có phải Hạ Minh Tuyên có chìa khóa của tất cả các phòng, rồi sẽ mạnh mẽ đuổi theo tới đây hay không.
Nhưng mà, tính đến bây giờ, Hạ Minh Tuyên vẫn chưa từng làm chuyện như vậy, mỗi lần tìm cô thì anh đều gõ cửa…
Lâm Tố Tâm về đến phòng, theo thói quen cầm điện thoại lên xem, phát hiện Phùng Tư Tư gọi cho cô mấy cuộc, cuối cùng, có thể là vì mãi không có ai nghe nên cô ấy nhắn tin cho cô.
Cô mở ra nhìn: “Tố Tâm, mình đến ký túc xá rồi, cậu đâu rồi? Chạy đi đâu chơi đấy?”
Lâm Tố Tâm bỗng nhiên nhớ ra, hôm ngay là ngày trước khi bắt đầu vào học lại, hầu hết học sinh sẽ trở về ký túc xá, ngày hôm nay lúc đi dạo phố Phùng Tư Tư cũng có nói, định buổi tối trở về ký túc xá.
Lâm Tố Tâm đau lòng nhức óc nhìn điện thoại. Ngày hôm nay chắc chắn cô không thể nào trở về ký túc xá được rồi, nhưng Phùng Tư Tư cứ luôn tìm cô, nghĩ thế nào cũng phải giải thích với cô ấy một tiếng, đúng là vấn đề nan giải mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1242-khong-cach-nao-giai-thich-duoc.html.]
Cô càng nghĩ, càng thấy mình nên nhắn tin trả lời cho Phùng Tư Tư: “Tối hôm nay mình có chút việc, không về ký túc xá, đừng lo!”. Không biết Phùng Tư Tư nhận được tin nhắn này thì sẽ ra sao? Lâm Tố Tâm không dám suy nghĩ sâu xa, vô cùng hèn nhát lựa chọn tắt máy luôn.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, ngày mai phải đi học rồi, trong trường sẽ có rất nhiều học sinh và giáo viên, cô ở mãi chỗ của Hạ Minh Tuyên thì đúng là không thích hợp lắm.
Mê Truyện Dịch
Dù sao, mỗi ngày cô đều phải ngồi trong chiếc xe thể thao ngầu đét đó ra ra vào vào đảo Ngân Diệu, nếu bị người ta thấy thì khác nào xác nhận tin đồn “bị người ta bao nuôi”. Mặc dù bây giờ mọi người cũng nhận định là sau lưng cô có kim chủ lớn mạnh rồi, nhưng…Được rồi, cô vẫn hèn nhát nghĩ rằng, không bị bắt thì không được tính!
Hơn nữa, suy đoán là một chuyện, ít nhất mọi người cũng không biết người đàn ông sau lưng cô là ai, nếu dựa vào sự tiến triển như bây giờ, có lẽ rất nhanh thôi thì tất cả mọi người sẽ biết, cô và cậu ba Hạ ở chung. Nghĩ đến những lời Hạ Minh Tuyên từng nói, fan của anh còn lợi hại hơn fan của Mộ Hàn Khanh là cô lại cảm thấy hơi bất an.
Lâm Tố Tâm nằm trên ghế salon, ngây ngẩn một lúc, cảm thấy mình cần phải nhân cơ hội này để chuyển về ký túc xá học sinh.
Thái độ của Hạ Minh Tuyên đối với cô càng ngày càng mập mờ, kể từ sau cái lần anh cưỡng hôn cô ở phòng khách, mỗi lần thấy cô, anh gần như đều phải bắt cô tới mà gần gũi một phen, hơn nữa, ánh mắt Hạ Minh Tuyên nhìn cô cũng càng ngày càng bất ổn.
Mặc dù ngoài miệng Lâm Tố Tâm không nói, nhưng trong lòng đã vô cùng rõ ràng, Hạ Minh Tuyên chắc chắn rất có hứng thú với cô.
Đương nhiên, cô sẽ không tự luyến cho rằng, cậu ba Hạ cao cao tại thượng sẽ thật lòng muốn theo đuổi cô, ở bên cô. Khoảng cách giữa thân phận và địa vị của hai người đã bày ra rõ ràng trước mắt, Hạ Minh Tuyên có luẩn quẩn trong lòng như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không cưới một cô gái mồ côi bình thường, không có gì lạ như cô đâu.
Rồi đến cùng, cũng sẽ…có kết quả như Mộ Hàn Khanh mà thôi.
Bài học như thế, có một lần là đủ rồi.