Hạ Minh Tuyên cười nhạt: “Dựa vào đâu mà tôi phải nói dối giúp cậu? Không phải cậu lại ra ngoài phong lưu đấy chứ? Những người phụ nữ này đúng là nông cạn, thế mà lại cảm thấy hứng thú với cái loại “hữu danh vô thực*” như cậu?”
(*) Gốc là 徒有其表/ đồ hữu kỳ biểu: chỉ những người có vẻ ngoài hào nhoáng, ưa nhìn nhưng thực chất bên trong chẳng có gì cả.
Người bạn thời thơ ấu Âu Chính Lăng của anh, xuất thân cũng cực kỳ cao quý, là con út của nhà họ Ân – một trong mười gia tộc lớn, chỉ nhỏ hơn Hạ Minh Tuyên một tuổi, hai người lớn lên với nhau từ như, quan hệ rất sâu sắc.
Mặc dù đều được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh gần như nhau, nhưng tính cách của Ân Chính Lăng lại hoàn toàn khác với con em của mười gia tộc lớn, không hề có tinh thần trách nhiệm gì, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, lăn lộn trong đám phụ nữ, cũng chẳng hề có vẻ gì là hứng thú với công việc kinh doanh của gia đình.
Ân Chính Lăng nghe Hạ Minh Tuyên châm chọc, thế mà không biết nhục, ngược lại còn cười hì hì, nói khoác: “Anh không biết đấy thôi, mỹ nữ mà em theo đuổi ở Địa Trung Hải lần này là con lai bốn nước Trung Anh Đức Nhật, vừa có nét đẹp quyến rũ của người phương Đông, lại vừa có đường nét của người đẹp phương Tây, vóc dáng nóng bỏng muốn chết, kỹ năng trên giường lại càng ngon, thật sự khiến người ta không nỡ rời xa cô ấy, hahaha…”
Hạ Minh Tuyên nói một cách vô cảm: “Lời cậu vừa nói tôi đã ghi âm rồi, sao ra hai bản, một bản gửi cho dì Ân, một bản gửi cho vị hôn thê của cậu, không cần cảm ơn!”
Tiếng cười của Ân Chính Lăng dừng lại, lập tức hét lên thảm thiết: “Anh Tuyên, anh đừng hại em như vậy chứ!?”
Hạ Minh Tuyên cười nhạt, thầm nghĩ, dám khoe khoang tình yêu ướt át trước mặt tôi à, không biết tôi vừa bị vợ chưa cưới đạp cho một cú suýt nữa thì hỏng cả công năng XXX à!
Ân Chính Lăng biết anh bạn thân này của mình có bản chất siêu cấp xấu bụng, nếu thật sự đắc tội anh thì anh sẽ ra tay vô cùng tàn nhẫn, đoạn ghi âm này đến gửi đến chỗ mẹ thì những ngày tháng an nhàn của anh ta xem như chấm dứt, mà nếu gửi đến chỗ vị hôn thê có thể so với con quỷ dạ xoa kia…Ân Chính Lăng không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng mà, nhắc đến cũng kỳ lạ, mặc dù Hạ Minh Tuyên bình thường xấu bụng, nhưng phần lớn đều làm vẻ mặt lạnh lùng, thâm trầm nham hiểm, còn nóng nảy như ngày hôm nay đúng là hiếm thấy, rốt cuộc mình đã đắc tội anh ta chỗ nào?
Ân Chính Lăng hồi tưởng lại đoạn hội thoại của hai người một lần, dựa vào sự hiểu biết của anh ta về cậu ba Hạ trong suốt hai mươi năm, anh ta cảm thấy mình đã tóm được mấu chốt của vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1282-chac-khong-phai-anh-that-tinh-chu.html.]
Anh ta dè dặt nói: “Em nói này, anh Tuyên, chắc không phải anh thất tình chứ?”
Giọng nói của Hạ Minh Tuyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn: “Cậu nói gì?”
Vừa nghe giọng điệu này một cái là Ân Chính Lăng biết ngay mình đã đoán trúng rồi, không khỏi nhiều chuyện: “Anh Tuyên, anh tìm bạn gái từ lúc nào đấy? Có phải cô bé gọi điện thoại cho anh vào cái lần chúng ta đi Pháp đó không? Cũng là chủ nhân của tấm hình mà anh đặt làm màn hình điện thoại?”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày: “Cậu nhìn lén điện thoại của tôi? Xem ra đoạn ghi âm này tôi không gửi là không được rồi!”
Mê Truyện Dịch
Ân Chính Lăng nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Anh Tuyên, anh giơ cao đánh khẽ, em trai sẽ báo đáp anh thật tốt. Cái chuyện theo đuổi con gái ấy, em giỏi nhất, anh có chỗ nào không giải quyết được, để em giúp anh bày mưu tính kế, cam đoan có thể khiến có tiểu mỹ nữ kia ngoan ngoãn nhào vào vòng tay của anh”.
Hạ Minh Tuyên cau màu nói: “Cái gì mà tiểu mỹ nữ, tôn trọng một chút, đó là chị dâu tương lai của cậu đó!”
Ân Chính Lăng giật mình nói: “Cái gì? Anh nghiêm túc sao? Nhưng mà, bác Hạ có thể đồng ý không? Thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu em đều biết hết, nếu xinh đẹp như thế thì chắc chắn đã khắc sâu ấn tượng, cô ấy căn bản không phải là người trong giới chúng ta!! Anh Tuyên, anh cần phải hiểu rõ, em biết đây là lần đầu tiên anh động lòng, nhưng mà mối tình đầu của đàn ông ấy, đều không thể nào thành công được, anh…”
Hạ Minh Tuyên nghe anh ta càng nói càng không hợp lý, chỉ thật được sức chịu đựng của mình đã đạt đến giới hạn rồi.
Anh lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ghi âm!”
“Ặc…”
Ân Chính Lăng đang thao thao bất tuyệt nhất thời dừng lại.