Hạ Minh Tuyên nghe cô nói, cảm thấy vẫn có tinh thần lắm, âm thầm nhếch môi một cái, xoay người nằm ngửa trên giường, nhắm hai mắt lại.
Ban đầu Lâm Tố Tâm cho rằng Hạ Minh Tuyên đặt cô lên giường thì hơn một nửa là có mưu đồ gây rối, trong lòng đang tràn ngập đề phòng mà suy nghĩ nên đối phó với anh như thế nào, kết quả lại phát hiện, người đàn ông này nằm dài trên giường, tuy quần áo cơ bản đã cởi ra hết, nhưng tư thế ngủ lại vô cùng tiêu chuẩn, nằm thẳng cái là bất động luôn.
Cô nghi ngờ nhìn Hạ Minh Tuyên vài lần.
Hạ Minh Tuyên dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, mắt nhắm nhưng miệng vẫn nói: “Làm sao? Không ngủ được? Có muốn tôi vận động với em một chút trước khi ngủ không?”
Lâm Tố Tâm cuống quýt nói: “Không cần, tôi ngủ rồi!”
Hạ Minh Tuyên cười giễu “À” một tiếng, Lâm Tố Tâm thầm buồn bực, nhưng không dám lên tiếng.
Mê Truyện Dịch
Hai người đều không nói gì thêm, Lâm Tố Tâm thấp thỏm bất an nấp trong góc giường, không bao lâu sau, cô đã nghe thấy tiếng hít thời dần trở nên đều đặn của Hạ Minh Tuyên, dường như anh đã tiến vào mộng đẹp rồi.
Nhưng mà, cuồng phong bão táp bên ngoài cửa sổ vẫn đang tiếp diễn.
Vừa rồi lúc được Hạ Minh Tuyên ôm vào lòng, cô vô cùng căng thẳng, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Cảnh tượng đó khiến cô nhất thời quên đi bão táp và sấm chớp ầm ầm bên ngoài cửa sổ. Bây giờ cậu ba Hạ đã ngủ rồi, tiếng động bên ngoài cửa sổ lại khiến cô sợ hãi.
“Ầm ầm”
Lại một tiếng sét nữa rền vang, Lâm Tố Tâm không khỏi rụt cổ lại một cái.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, mượn ánh sáng của tia chớp, có thể nhìn thấy hai mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt đẹp trai vô cùng tĩnh lặng, so với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, kiêu ngạo lúc tỉnh thì anh bây giờ trông vô cùng dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1812-dung-diu-dang-nhu-vay.html.]
Thấy anh không hề bị ảnh hưởng bởi tiếng sấm chút nào, chắc là đã ngủ say rồi.
Lâm Tố Tâm lén lút nhích về phía anh, cho đến khi dán lên cánh tay anh mới dừng lại. Cảm nhận được cơ thể rắn chắc và nhiệt độ ấm áp của người đàn ông bên cạnh, Lâm Tố Tâm cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Thật sự kỳ lạ, rõ ràng người đàn ông này mới là nguy hiểm nhất, nhưng vẫn cứ khiến cô cảm thấy an lòng, dù là kiếp trước, Hàn Duệ cũng chưa bao giờ khiến cô có cảm giác ỷ lại thế này.
Lâm Tố Tâm dán lên bả vai anh, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng lo lắng, không sao ngủ được.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy bên hông bị ép chặt, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo cô, cẩn thận kéo cô vào lòng.
Cô đột nhiên mở mắt ra: “Anh…”
Hạ Minh Tuyên thấp giọng nói: “Em nhát gan thật, sét đánh có vài cái đã sợ đến mức không ngủ được? Được rồi được rồi, đừng sợ, tôi ôm em, mau ngủ đi”.
Anh lại gần một chút, hai cơ thể cứ thế dính chặt vào nhau.
Bộ n.g.ự.c trần của Hạ Minh Tuyên có cơ bắp mạnh mẽ và đẹp đẽ, giống như một con dã thú nhanh nhẹ xinh đẹp, Lâm Tố Tâm dựa sát vào n.g.ự.c anh, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Hạ Minh Tuyên rõ ràng hơi tăng lên, hiển nhiên đã có chút hứng tình.
Nhưng bàn tay anh đặt sau lưng cô chỉ nhẹ nhàng vỗ về trấn an chứ không hề tiến hành thêm bước nào cả.
Sự dịu dàng khó tả này khiến Lâm Tố Tâm chua xót trong lòng.
Nếu không muốn nghiêm túc, thì tại sao hết lần này đến lần khác lại tỏ ra dịu dàng như vậy. Cô thà khiến Hạ Minh Tuyên thẹn quá hóa giận, đuổi cô ra khỏi nhà sau khi bị từ chối, còn hơn là đối mặt với người đàn ông đến bên cô đầu tiên vào lúc cô sợ hãi…
Lâm Tố Tâm nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên xoay người một cái, đặt tay lên n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên, chống lên người anh.