Hạ Minh Tuyên cứng rắn nói: “Tôi cũng đâu kìm hãm sự tự do của em, em muốn đi học hay đến Băng Toản, hoặc là ra ngoài chơi đều được. Nhưng mà, là người giám hộ của em, tôi cho rằng em phải sống ở đây, tiếp nhận sự chăm sóc của tôi, nếu có gì dị nghị, em có thể đến tòa án khởi kiện, xin thay người giám hộ. Nhưng trước đó, tôi nghĩ em nên ngoan ngoãn nghe lời đi”.
“Anh!”
Lâm Tố Tâm hung hãn trừng mắt nhìn anh một cái. Làm cái gì thế? Rõ ràng chính Hạ Minh Tuyên không muốn nhìn thấy cô, hờ hững với cô, nhưng vẫn không cho phép cô rời đi, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhưng mà, Hạ Minh Tuyên căn bản không để ý đến cô, lập tức xoay người lên tầng hai. Cửa thư phòng bị đóng sầm một cái, để lại một tiếng “rầm” rất lớn.
Lâm Tố Tâm bị anh dọa sợ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Thái độ này rõ ràng là vô cùng chán ghét cô, thế mà còn để cô ở lại đây cho chướng mắt thêm làm gì? Như thế không phải là khiến cả hai đều không vui sao?
Quản gia Tiền đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, chờ Hạ Minh Tuyên đi rồi, ông mới cẩn thận đi tới, hỏi: “Cô Lâm, cô và cậu ba cãi nhau?”.
Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, không biết trả lời như thế nào: “Không có…à, cái này, được rồi, cứ xem là vậy đi”.
Quản gia Tiền nói: “Cô Lâm, cô cũng biết cậu ba của chúng tôi đấy, từ nhỏ cậu ấy đã được nhiều con gái thích rồi, riết làm cậu ấy hư luôn, tính tình không tốt lắm, mấy ngày nữa sẽ hết giận thôi. Có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là được rồi, cô cũng đừng vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ nhà ra đi nhé?”
Cái gì mà bỏ nhà ra đi! Đây là vấn đề sao! Bị quản gia Tiền nói như vậy, làm như thể hai người họ là tình nhân nhỏ giận dỗi nhau vậy đó.
Mặt Lâm Tố Tâm lập tức đỏ lên, như một con mèo bị giẫm vào đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1911-doi-ban-nho-dung-cai-nhau-nua.html.]
“Chú Tiền, đây thật sự không phải hiểu lầm, chúng con…”
“Haha, chú Tiền là người từng trải”. Quản gia Tiền cười vô cùng ôn hòa, nhìn sắc mặt của cô càng ảm thấy mình đoán không lầm, tiếp tục khuyên nhủ: “Chú biết, hai người còn trẻ, hơn nữa hoàn cảnh trưởng thành không giống nhau, sẽ cãi nhau là chuyện rất bình thường, hai người đều đừng kích động, trước tiên bình tĩnh đã rồi nói. Con nghe lời chú Tiền đi, không sai đâu!”
Nói xong, ông ra hiệu cho người giúp việc vội vàng mang hành lý của Lâm Tố Tâm đi.
“Này!”. Lâm Tố Tâm ngăn lại nhưng không ngăn được.
Quản gia Tiền vẫn còn nhiệt tình nói: “Cô Lâm, cô đi học nhanh đi kẻo muộn, không định ra ngoài sao? Có chuyện gì thì chờ về đã rồi nói, trước tiên bình tĩnh lại một chút”.
Lâm Tố Tâm buồn bực liếc mắt nhìn quản gia Tiền, đối với một ông chú luôn quan tâm cô có thừa như vậy, bàn về tuổi tác thì cũng là trưởng bối của cô, cô thật sự không thể nào nói lời ác độc, thật ra cô cũng không có cách nào giải thích với quản gia Tiền, cũng không thể nói với ông rằng, cậu ba nhà ông cưỡng ép không thành, cho nên nhìn thấy cô là chán ghét được!?
Hơn nữa, quản gia Tiền và Giang Dịch Thâm không giống nhau.
Mê Truyện Dịch
Giang Dịch Thâm hoàn toàn đứng ở góc độ của Hạ Minh Tuyên để nói chuyện, không phân biệt tốt xấu gì, cứ bảo cô đi nhận sai rồi cầu xin tha thứ với Hạ Minh Tuyên, cô đương nhiên vừa nghe xong là tức giận. Nhưng quản gia Tiền lại đứng ở góc độ hòa giải hai người, xem họ thành con cháu của mình, hy vọng họ đừng cãi nhau, điều đó khiến Lâm Tố Tâm khó xử vô cùng.
Dù sao quản gia Tiền cũng có lòng tốt, ông chỉ không hiểu tình huống mà thôi…
Thấy thời gian đã không còn sớm, Lâm Tố Tâm chỉ có thể cầm lấy cặp sách, nhanh chóng vọt tới tòa nhà dạy học, gần như bước chân vào lớp ngay khi tiếng chuông vang lên.
Phùng Tư Tư mấy ngày không nhìn thấy Lâm Tố Tâm, vô cùng lo lắng sang đây hỏi thăm một lúc lâu.
Như thế Lâm Tố Tâm mới biết, Hạ Minh Tuyên xin nghỉ ốm cho cô, nói cô bị cảm nặng nằm viên, cho nên không thể đi học được.