Từ Tiêu Ý thấy Lâm Tố Tâm thụt lùi, lại dường như không phát hiện ra khoảng cách giữa hai người quá gần, vô cùng không thích hợp. Ngược lại anh ta còn tiến tới phía trước, tiếp tục sáp lại gần Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm tiếp tục nhích người, lại cảm thấy lưng đau nhói, lập tức nghe thấy tiếng đàn hỗ loạn đing đing đang đang – sau lưng cô chính là chiếc đàn piano trị vô giá, cô đụng phải phím đàn rồi, không thể lùi được nữa.
Lâm Tố Tâm lập tức vòng hai tay quanh ngực, cẩn thận nói: “Giám đốc Từ, anh muốn làm gì?”
Từ Tiêu Ý đưa tay ra phía sau Lâm Tố Tâm, đặt một tay lên nắp đàn piano.
Anh ta là một người đàn ông trưởng thành cao lớn, dùng tư thế này nghiêng người tới, trực tiếp bao trùm cả người Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm dựa trên đàn piano, cô gắng lùi về sau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người Từ Tiêu Ý.
Từ Tiêu Ý tiến lại gần tai cô, thấp giọng nói như thể lẩm bẩm: “Dáng vẻ cô chơi đàn rất đẹp, giống y như cô ấy…”
Cô ấy?...Là ai?
Từ Tiêu Ý dường như dựa cả nửa người trên người cô, lúc anh ta nói chuyện, Lâm Tố Tâm mới bỗng nhận ra, nguyên nhân không ổn rốt cuộc là gì.
Trên người Từ Tiêu Ý thế mà lại có mùi rượu, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng dựa gần như vậy vẫn có thể ngửi thấy rõ mồn một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1971-muon-toi-hon-em-sao.html.]
Điều này khiến Lâm Tố Tâm không khỏi nhíu mày lại. Từ Tiêu Ý uống rượu say, mà cô thì ở trong phòng làm việc lâu như vậy rồi, thế mà hoàn toàn không phát hiện ra điều này!
Cái này cũng phải trách biểu hiện say rượu của Từ Tiêu Ý quá bình thường, ngoài việc sắc mặt hơi tiều tụy một chút tôi, còn giọng nói và động tác đều không có gì thay đổi, cảm thấy không có gì khác với bình thường lắm.
Cho đến khi anh ta nhích lại gần mà không chút kiêng dè, để cô dựa trên đàn piano như vậy, cô mới bỗng nhiên nhận ra.
Lâm Tố Tâm mạnh mẽ đẩy lồng n.g.ự.c anh ta, nói: “Giám đốc Từ, anh uống say rồi, anh buông ra!”
Từ Tiêu Ý cũng không đứng dậy, ngược lại còn ép cả người xuống, để tránh né anh ta mà Lâm Mộc Tâm càng ngày càng lùi ra sau, cho đến khi dính cả lưng lên nắp đậy đàn.
Từ Tiêu Ý không lên tiếng, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của Lâm Tố Tâm, vỗ về da thịt tinh tế trắng nõn non mềm của cô. Ngón tay anh ta có những vết chai do quanh năm kéo đàn để lại, xúc cảm xù xì lướt qua da thịt cô lại có vẻ mờ ám vô cùng.
Lâm Tố Tâm đẩy anh ta không ra, trái tim đập nhanh đến mức sắp vọt ra ngoài.
Mê Truyện Dịch
Cô cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ không biết gì về hiện thực xã hội, cô cũng từng nghĩ, ở trong công ty giải trí lớn như Băng Toản có lẽ cũng khó tránh khỏi các quy tắc ngầm hay giao dịch quyền sắc gì đó, cô cũng đã từng suy nghĩ phải ứng phó với những điều đó ra sao.
Nhưng bây giờ cô không ngờ, mình thế mà lại bị quấy rối, hơn nữa lại còn bị Từ Tiêu Ý quấy rối nữa chứ!
Từ Tiêu Ý bình thường trưng vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo, nghiêm khắc không thể khinh nhờn, cũng chưa từng nghe nói anh ta mờ ám với bất cứ một nghệ sĩ dưới trướng nào, ngay cả một mỹ nữ tuyệt đẹp như thư ký Đổng luôn ở bên anh ta như thế, anh ta cũng chưa từng có suy nghĩ xấu xa đối với cô ta, nhìn thế nào cũng thấy anh ta không giống người sẽ dùng quy tắc ngầm với thực tập sinh!
Đương nhiên, nhân phẩm gì gì đó, chỉ nhìn từ bên ngoài thôi, dựa vào đó để phân biệt người tốt người xấu thì không đáng tin lắm. Nhưng mà, Từ Tiêu Ý hẳn là biết cô và Hạ Minh Tuyên có quan hệ với nhau, chỉ cần anh ta có đầu óc thì tuyệt đối không thể nào nhúng chàm người con gái của cổ đông lớn nhất công ty đâu, điểu đó mới là điều khiến Lâm Tố Tâm thật sự yên tâm.