Bây giờ sao lại xuất hiện tình trạng này, Từ Tiêu Ý thật sự uống say sao?
Lâm Tố Tâm giơ chân lên, muốn đá văng anh ta, nhưng tư thế của cô vô cùng bất lợi, vừa mới nhấc chân lên đã bị ép xuống.
Hơi thở mang theo mùi rượu của Từ Tiêu Ý phả lên mặt Lâm Tố Tâm, khiến cô có chút mê muội.
“Buông ra! Từ Tiêu Ý! Anh tỉnh táo lại một chút! Anh biết tôi là ai không? Anh…anh dám xúc phạm tôi, anh nhất định sẽ hối hận!”
Lâm Tố Tâm vừa giãy dụa vừa cố gắng hét to, hy vọng có thể hấp dẫn thư ký Đổng ở phòng bên cạnh sang đây.
Mê Truyện Dịch
Nhưng mà, căn phòng này được bố trí cho việc chơi đàn piano, để đề phòng tiếng đàn vang ra ngoài ảnh hưởng đến người khác nên đã lắp đặt thiết bị cách âm vô cùng tân tiến, muốn dựa vào vài tiếng gọi để người trong phòng bên cạnh nghe thế thì là điều không thể nào làm được.
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Từ Tiêu Ý vang lên bên tai cô: “Em ầm ĩ quá, trước đây rõ ràng em đâu có dài dòng như thế. Là muốn tôi hôn em sao?”
“Cái gì?”
Lâm Tố Tâm trợn trừng mắt, lập tức cảm nhận được sự ấm áp trên môi, sau đó là cảm giác ẩm ướt.
Cô…bị Từ Tiêu Ý hôn!
Ngay lập tức, cổ họng Lâm Tố Tâm gần như căng cứng, cô có nằm mơ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Nụ hôn của Từ Tiêu Ý khác hoàn toàn với Hạ Minh Tuyên.
Mặc dù bề ngoài trông anh ta nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng anh ta hôn vô cùng mềm nhẹ và ấm áp, chỉ nhẹ nhàng lướt trên môi cô.
Không giống Hạ Minh Tuyên, bề ngoài thì trông “nhân mô cẩu dạng”, nhưng một khi tiếp xúc thân mật, anh giống như một con thú hoang dã, sự xâm lăng mạnh mẽ gần như áp chế cô đến mức không cách nào phản kháng được.
Lâm Tố Tâm nhận ra, vào lúc này thế mà mình lại còn nghĩ đến cậu ba Hạ, cô cảm thấy mình điên thật rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-1972-muon-toi-hon-em-sao.html.]
Cô dốc hết sức lực toàn thân, mạnh mẽ đẩy Từ Tiêu Ý một cái.
Lần này Từ Tiêu Ý mất cảnh giác, bị cô đẩy ngã sang bên cạnh đàn, đè lên những phím đàn.
Tiếng đàn tạp nham chói tai khiến anh ta tỉnh táo hơn đôi chút, anh ta nhíu chặt mày, đưa tay bóp trán, ra vẻ hết sức đau khổ, miễn cưỡng ngẩng đầu, định nói gì đó.
Lúc này, cửa phòng làm việc của giám đốc bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.
“Anh, anh có ở đây không? Em gõ cửa một lúc lâu mà không nghe thấy ai trả lời, nên em đã tự…vào…”
Lâm Tố Tâm và Từ Tiêu Ý đồng thời ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt khiếp sợ đến đờ đẫn của Từ Tiêu Vân.
Lâm Tố Tâm ngây người mấy giây vì sự cố bất ngờ này, đợi cô tỉnh hồn lại thì không chút do dự đẩy Từ Tiêu Ý một cái. Lần này có lẽ Từ Tiêu Ý đã bị phân tâm bởi sự xuất hiện của Từ Tiêu Vân, hoàn toàn không đề phòng, lập tức bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Tố Tâm chạy nhanh ra khỏi phòng cách âm, nhặt cặp sách trên ghế salon rồi chạy ra khỏi phòng làm việc của giám đốc.
Trong toàn bộ quá trình cô chạy ra ngoài, Từ Tiêu Vân đều duy trì khuôn mặt hóa đá, như thể sắp rớt cằm xuống đất.
Lâm Tố Tâm không biết rốt cuộc cô ấy sẽ nghĩ mình ra sao, cũng không đoái hoài đến vấn đề này nữa, chỉ biết mình phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi.
Thế giới này đúng là điên rồi!
Lâm Tố Tâm chạy thẳng tới đại sảnh tầng một mới dần dần bình tĩnh trở lại, thở một hơi thật dài, lắc lắc cái đầu vô cùng hỗn loạn.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, đã mười một giờ đêm rồi.
Ban đầu, để trốn tránh Hạ Minh Tuyên, cũng để có thể bù đắp chương trình học một tuần khi mình vắng mặt, cô định ở lại giải trí Băng Toản đến mười hai giờ mới về.
Nhưng mà bây giờ, cô đã không còn tâm trạng nào để quay lại phòng huấn luyện nữa rồi, dứt khoát gọi điện thoại Phó Tử Khâm, ngồi xe trở về biệt thư.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của Lâm Tố Tâm là, Hạ Minh Tuyên thế mà vẫn chưa ngủ, cũng không làm việc trong thư phòng, mà là ngồi trên ghế salon trong phòng khách, đang đọc một quyển tạp chí kinh doanh.