Hạ Minh Tuyên biết, Lâm Tố Tâm là một cô gái không có được cảm giác an toàn.
Anh đoán, có khả năng là còn nhỏ tuổi đã mồ côi cha, năm kia lại không còn mẹ, hơn nữa còn bị mối tình đầu là Mộ Hàn Khanh vứt bỏ cho nên không dễ dàng gì có thể tin tưởng người khác.
Dù Hạ Minh Tuyên không biết được Lâm Tố Tâm đã trải qua kiếp trước như thế nào, nhưng anh cũng đã từng bị Lâm Tố Tâm cự tuyệt nhiều lần, mãi cho tới hiện giờ, cũng không thể khiến cô hoàn toàn tin tưởng anh thật lòng, cho nên anh hiểu rất rõ, để Lâm Tố Tâm có thể có biểu hiện tin tưởng anh hoàn toàn như vậy, thật không dễ dàng.
Nếu buổi tối hôm nay, anh nhân lúc Lâm Tố Tâm uống say làm gì cô, cô có thể cảm thấy anh nhân lúc cháy nhà hôi của, từ giờ trở đi sẽ không thể tin tưởng anh nữa hay không?
Nhưng mà, hiện giờ anh bị cô cọ tới cọ lui trên người, hỏa khí bốc lên giống như tên đã lên cung, không thể không bắn.
Hạ Minh Tuyên cố gắng áp chế cảm xúc, đặt Lâm Tố Tâm vào ghế phụ.
Mặc kệ mọi việc sau này thế nào, việc cần làm bây giờ là mau trở về khách sạn, sau đó thì tính tiếp.
Bàn tay của Hạ Minh Tuyên lưu luyến vuốt ve làn da mịn màng thiếu nữa một lát, anh khởi động xe, phóng đi.
Có thể, lúc rời quán bar, gió mát bên ngoài thổi tới khiến Lâm Tố Tâm tỉnh lại một chút.
Xe chạy được vài phút cô mở mắt, đầu vẫn nặng, vẫn choáng váng nhưng cũng có cảm nhận với cảnh vật thay đổi xung quanh.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Ấy? Không phải em đang ở quán bar uống rượu sao? Chị Vân đâu? Mấy người anh Thượng đâu?”
Hạ Minh Tuyên nhìn nhìn cô nói: “Bọn họ về rồi.”
Lâm Tố Tâm a lên một tiếng rồi lại nhìn anh hỏi: “Ấy? Sao anh giống Hạ Minh Tuyên như vậy? Không đúng, Hạ Minh Tuyên đang ở nước ngoài, khẳng định là tôi đang mằm mơ đi. Tại sao em lại luôn nằm mơ thấy cái tên hỗn đản anh chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2652-phanh-khong-an.html.]
Mê Truyện Dịch
Hai tay Hạ Minh Tuyên siết vào tay lái, nhướng mày hỏi lại: “Em thường xuyên nằm mơ thấy anh?”
“Ô… hô hô…”
Lâm Tố Tâm gật đầu một cái, lại dựa vào thành ghế, giống như muốn ngủ tiếp.
Hạ Minh Tuyên muốn giữ cô lại để hỏi cho rõ ràng nên đạp phanh muốn dừng xe. Nhưng mà, chân dẫm xuống chân phanh, trái tim anh bỗng lỡ một nhịp.
Chiếc xe không dừng lại.
Chiếc xe thật sự không dừng lại.
Phanh… không ăn?!
Theo bản năng, Hạ Minh Tuyên liếc mắt nhìn Lâm Tố Tâm, thấy cô vẫn bình tĩnh dựa đầu vào ghế, không cảm nhận được nguy hiểm.
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Từ quán bar đi về phía khách sạn, đoạn đường này đa phần là đường đồi dốc, tuy rằng độ dốc không lớn nhưng nếu không rà chân phanh thì vô cùng nguy hiểm. Với tốc độ gia tăng không ngừng, va chạm là chuyện sớm muộn.
Chiếc xe này từ trước đến nay được bảo dưỡng đúng hạn, không thể xuất hiện tình trạng phanh không ăn như thế này. Chuyện này… nhất định có người phá…
Ánh mắt Hạ Minh Tuyên trở nên lạnh lùng, trong lòng suy đoán.
Nếu là ngày thường, chỉ có một mình anh ở trên xe, gặp tình huống này anh cũng không cảm thấy khẩn trương như vậy. Nhưng mà hôm nay không giống ngày thường. Lâm Tố Tâm ở trên xe cùng với anh, nếu cô bởi vì anh mà có tổn thương gì, anh sẽ không tha thứ cho chính mình.