Hạ Minh Tuyên nhìn thấy cái dáng vẻ này của cô, biết cô sắp khóc đến nơi thì khẽ cười nói: “Thỏ con… em lại khóc nhè? Có phải là đau lòng vì người đàn ông của em không a? Rơi nước mắt không giảm đau được. Nếu em đau lòng vì anh, sau này lúc thân thiết thì nghe lời một chút, anh sẽ…”
Lâm Tố Tâm buồn bực nói: “Anh đừng mơ!”
Nói rồi cô đánh vào vai Hạ Minh Tuyên một cái, định đẩy anh ra, nhưng mà nhìn thấy hai mày anh nhíu lại, miệng thì rên một tiếng, cô vội dừng tay lại. Cô vội vàng muốn nhìn tình trạng vết thương phía sau lưng anh.
Nhưng Hạ Minh Tuyên không cho cô xem. Cả người anh đè nặng trên người cô, vùi mặt vào cổ cô, dáng vẻ nửa c.h.ế.t nửa sống không động đậy, tay còn ôm chặt eo cô, không chịu buông.
Nếu là ngày thường, Lâm Tố Tâm nhất định không để cho anh lợi dụng cơ hội như vậy, nhất định sẽ đẩy anh ra bằng được. Nhưng hiện giờ, Hạ Minh Tuyên mặt mày trắng bệch, động một cái thì đau, nên cô không dám đẩy anh ra.
Lâm Tố Tâm nhỏ giọng nói: “Vì sao còn chưa thấy người tới? Em gọi điện thoại cho cứu thương nhé?”
Hạ Minh Tuyên hơi ngẩng đầu lên định nói gì với cô thì đột nhiên có ánh sáng đèn pin chiếu tới, khiến hai người đều chói mắt.
Sau đó, một loạt tiếng động cùng tiếng người truyền tới. Một nhóm người đã tiến lại phía xe.
Trong những tiếng động hỗn loạn, Lâm Tố Tâm không nhìn thấy Phó Tử Khâm nhưng nhìn thấy Giang Dịch Thâm. Ngoài ra còn hai khuôn mặt quen thuộc đi cùng với Giang Dịch Thâm, chắc là người bên cạnh Hạ Minh Tuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2671-ngai-ha-mong-ngai-nhan-nai-mot-chut.html.]
Trợ lý Giang chỉ huy mọi người dọn dẹp những mảnh vỡ của kính xe ở xung quanh, lại cho người cẩn thận mà đỡ Hạ Minh Tuyên từ trên người Lâm Tố Tâm xuống, đưa lên một chiếc xe cứu thương.
Nhìn thấy Hạ Minh Tuyên đã được đưa lên xe cứu thương, Lâm Tố Tâm mới thở phào một cái, sự lo lắng trong lòng cũng giảm bớt.
Mê Truyện Dịch
Giang Dịch Thâm không có đi theo xe cứu thương mà đi tới đỡ Lâm Tố Tâm xuống xe.
“Cô Lâm, cô có bị thương ở đâu không?”
Lâm Tố Tâm duỗi chân duỗi tay, phát hiện ra trên người có vài chỗ bị trầy da, chảy máu, nhưng đều là những vết thương ngoài da nhỏ, ngoại trừ có chút đau thì không có gì đáng ngại.
Cô lắc đầu nói: “Tôi không sao, Hạ Minh Tuyên, anh ấy…”
Giang Dịch Thâm chỉ chỉ những mảnh kính vỡ ở gần Lâm Tố Tâm cho người dọn dẹp rồi bảo cô: “Chủ yếu là bị các mảnh kính vỡ đ.â.m vào lưng, miệng vết thương khá lớn, mất nhiều máu, sẽ phải truyền máu. Cũng không rõ có chấn động não hay gãy xương không, cần phải chụp phim mới rõ được.”
Sắc mặt Lâm Tố Tâm trắng bệch. Cô cắn môi, trong lòng vô cùng lo lắng.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Trợ lý Giang, có xe đưa tôi tới bệnh viện không? Tôi… tôi muốn nhìn xem anh ấy thế nào?”
Giang Dịch Thâm nhìn cô, tươi cười nói: “Tôi còn đang định hỏi cô có tới bệnh viện không? Tôi thấy tay cô bị thương cũng không nhẹ, tốt nhất vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút. Hơn nữa, còn cần cô tới khuyên nhủ tam thiếu gia.”