Lâm Tố Tâm đột nhiên nhớ ra, lúc khai giảng, bạn cùng phòng cũ của cô – Chu Hiểu Đình – cũng đã đoán ra được người qua lại với cô là Hạ Minh Tuyên.
Lúc đó, Phùng Tư Tư khăng khăng hỏi cô về tin đồn “Lâm Tố Tâm bị bao nuôi” lan truyền trong trường học, nhờ Chu Hiểu Đình nói với Phùng Tư Tư mấy câu mà đã chặn được miệng của Phùng Tư Tư.
Từ đó về sau, hơn mấy tháng nay, Phùng Tư Tư quả nhiên không hỏi cô về chuyện này nữa.
Lâm Tố Tâm vẫn rất tò mò, không biết rốt cuộc Chu Hiểu Đình đã nói với Phùng Tư Tư cái gì. Nhưng mà Chu Hiểu Đình không chịu cho cô biết, cô lại không thể đi hỏi Phùng Tư Tư, nếu không thì…vốn dĩ Phùng Tư Tư đã không hỏi về chuyện này nữa, cô lại tự nhắc đến thì chẳng phải tự tìm phiền phức cho mình sao?
Thường xuyên lui tới, cô cũng dần quên mất chuyện này.
Bây giờ Phùng Tư Tư nhắc lại, cô lại bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, rất muốn biết đáp án.
Phùng Tư Tư vốn dĩ đã đồng ý với Chu Hiểu Đình, bất kể thế nào cũng không được nói ra, nhưng bây giờ cô ấy đang bực bội, cũng không suy nghĩ nhiều mà thẳng thừng nói ra luôn: “Cậu ấy nói với mình, trước khi mẹ cậu qua đời, bởi vì chữa bệnh mà nợ một số tiền lớn, hơn nữa đều là của bọn cho vay nặng lãi, cậu theo cậu Mộ cũng là để giải quyết bọn cho vay nặng lãi. Sau đó hai người chia tay, đám người xã hội đen kia lại tới đòi nợ, cậu không thể làm gì khác hơn là tùy tiện bu bám một kẻ có tiền…”
Lâm Tố Tâm nghe xong, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Câu chuyện này quá là ly kỳ luôn, mà càng ly kỳ hơn nữa là, thế mà Phùng Tư Tư vẫn tin.
Lâm Tố Tâm hỏi: “Cậu ấy có nói với cậu, rốt cuộc mình theo người nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2771-cau-khien-minh-qua-that-vong.html.]
Phùng Tư Tư nói: “Cậu ấy không chịu nói ra, còn bảo mình đừng hỏi cậu, bởi vì…như thế sẽ kích thích cậu! Mình nghĩ tới nghĩ lui, nếu cậu tìm được bạn trai mới có cùng đẳng cấp với cậu Mộ thì có lẽ đã bị người ta bàn tán ra từ lâu rồi, chỉ có thể nói, cậu tìm mấy lão già có tiền các thứ, cũng là vì sinh tồn…”
Lâm Tố Tâm cạn lời, lại nói: “Cậu ấy nói như thế với cậu? Cậu cũng tin?”
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư kỳ quái nhìn cô một cái, nói: “Những gì Hiểu Đình nói có lúc nào sai đâu? Sau đó mình suy nghĩ thấy cũng phải, chỉ bị cậu Mộ vứt bỏ thôi, người bình thường cũng không đến mức tự sát, khả năng cậu thật sự khó khăn về mặt kinh tế! Ài, đáng tiếc mình ở nhà cũng chẳng có địa vị gì, nếu không…cậu đã không cần…”
Lâm Tố Tâm lau mồ hôi, cảm thấy sâu sắc rằng, năng lực tưởng tượng của Phùng Tư Tư thật sự quá lớn mạnh.
Mặc khác, Chu Hiểu Đình cũng thật đáng sợ, cô ấy hiển nhiên rất hiểu mạch suy nghĩ của Phùng Tư Tư, cho nên, thật ra cô ấy vốn dĩ chẳng nói được mấy câu mà đã mơ hồ dẫn dắt Phùng Tư Tư, khiến cô ấy nghĩ sai rồi.
Bởi vì Phùng Tư Tư đã tưởng tượng nên một câu chuyện “bán mình cứu mẹ” hết sức bi thảm cảm động lòng người, cho nên, để không kích thích Lâm Tố Tâm, cô ấy cũng sẽ không hỏi nhiều, lại liên tưởng đến chuyện cô từng tự sát, câu chuyện này hiển nhiên đã có ngọn nguồn rõ ràng.
Lâm Tố Tâm cân nhắc một chút rồi nói: “Tư Tư, thật ra, chuyện này, ài, không phải như cậu nghĩ…”
Phùng Tư Tư dù sao cũng là bạn thân của cô, gạt cô ấy như vậy cũng không nên.
Sau khi nghe lời giải thích thái quá của Chu Hiểu Đình, Lâm Tố Tâm hạ quyết tâm, cảm thấy nên nói rõ ra thì tốt hơn.
Nhưng mà, cô vừa nói được lời mở đầu thì Phùng Tư Tư đã ngắt lời:
“Được rồi được rồi, bây giờ mình cũng biết, không phải như mình nghĩ! Cậu thế mà lại vì một vai chính trong MV mà chủ động đi dụ dỗ đại cổ đông của Băng Toản! Trước đây cậu không phải là người như thế mà? Ài, mình biết, rất nhiều cô gái vì gia cảnh của mình khó khăn, một khi bị kích thích thì dễ dàng đi sai đường, nhưng mình không nghĩ, cậu cũng có thể như vậy”.