Nhưng mỗi lần anh hôn thì lại nóng bỏng đến mức như có thể hòa tan người ta vậy.
Lâm Tố Tâm đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng tay cô vừa chạm vào n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên thì chợt nhớ ra, vết thương của người đàn ông này vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, trên người còn quấn một lớp vải rất dày.
Hạ Minh Tuyên vất vả lắm mới hài lòng, buông cô gái trong lòng ra.
Đôi mắt hung dữ của cô gái dính chặt vào cơ thể mình, nhưng cậu ba Hạ lại cảm thấy hơi đắc ý.
Chuyện này hoàn toàn do cô tự chuốc lấy, ai bảo khi không lạnh nhạt làm gì, dám nhăn mặt với người đàn ông của mình thì cũng đừng trách gia pháp nhà anh.
Mê Truyện Dịch
Anh nhấn một cái nút điều khiển bên thành ghế, một tấm ngăn chia cách trước sau xe từ từ kéo lên.
Lâm Tố Tâm trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ, hình như cô nhớ, trước đây không lâu, trên chiếc xe này vẫn chưa có trang bị này!
Hạ Minh Tuyên nhận thấy ánh mắt cô thì khẽ cười nói: “Tuần trước vừa lắp vào, để tiện cho chúng ta…”
Trước đây, trên xe anh vốn dĩ không trang bị thiết bị cách âm, bởi vì người lái xe cho anh không phải chú Lục thì là Giang Dịch Thâm, đều là tâm phúc của anh, không có chuyện gì cần phải giấu diếm, anh cũng không có sở thích đặc biệt là chơi gái trên xe.
Nhưng mà, từ sau khi ở bên Lâm Tố Tâm, anh đột nhiên cảm thấy, mình vẫn cần một chút riêng tư.
Lâm Tố Tâm hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, da mặt không khỏi đỏ lên.
Má nó, người đàn ông này rốt cuộc có biết xấu hổ không, có biết xấu hổ không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-2822-em-tu-chuoc-lay.html.]
Lắp cái tấm gỗ cách âm này chi bằng đừng lắp cho xong! Một khi nó kéo lên, ai mà không biết hai người họ muốn làm chuyện xấu ở đằng sau? Đúng là điển hình cho câu “giấu đầu lòi đuôi”!
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn anh một cái, nói: “Được rồi, em biết xe anh có thiết bị tiên tiến rồi, em nhìn thấy rồi, có thể hạ nó xuống được không!”
Hạ Minh Tuyên cười khẽ: “Em vội cái gì? Chúng ta đang thử hiệu quả của tấm gỗ cách âm này mà, xem xem nó có tốt như trên quảng cáo không”.
“Thử…thử cái gì?”
Thấy Hạ Minh Tuyên sáp tới, Lâm Tố Tâm nhanh chóng đổi tư thế, lùi về sau một chút, nhắm hai mắt lại: “Em mệt, em muốn nghỉ ngơi một lát!”
Phát hiện bộ dạng trốn tránh của con thỏ nhà mình, ánh mắt của Hạ Minh Tuyên cũng trở nên ác liệt.
Anh không vui xoay mặt của Lâm Tố Tâm qua, nói: “Vừa rồi em còn định tiếp tục huấn luyện ở Băng Toản mà, sao bây giờ lại nói mệt? Tưởng anh ngu chắc? Rốt cuộc em bị gì, nói rõ ràng cho anh!”
Lâm Tố Tâm lắc đầu, nhận ra mình không thể thoát khỏi bàn tay to của anh, tâm trạng vốn đã khó chịu lại càng thêm cáu kỉnh.
“Anh làm cái gì đó? Buông ra! Em không bị gì hết, em chỉ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thôi, như thế mà anh cũng muốn quản à?”
Ánh mắt Hạ Minh Tuyên tối sầm lại: “Em tốt nhất nên khai báo rõ ràng minh bạch cho anh, đừng ép anh phạt em”.
Lâm Tố Tâm ghét nhất bộ mặt chuyên chế ngang nược này của anh, nhất thời bị chọc giận, nói: “Khai báo cái gì? Em cũng không phải tội phạm! Anh đang thẩm vấn em đấy à?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Thế thì em tự chuốc lấy đấy nhé”.
Lâm Tố Tâm sửng sốt, lập tức phát hiện Hạ Minh Tuyên lại tới gần cô, môi lại bị ngăn chặn lần nữa.