Hạ Minh Tuyên nói: "Có chuyện gì vậy? Cứ nói đi."
Lâm Tố Tâm cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới nói: "Là thế này. Hôm nay lúc em đến Băng Toản đụng phải Lạc Phỉ Vũ, em cảm thấy cô ấy có chút.... Nói như thế nào đây, không phải rất bình hường. Cô ấy vạch trần Tiểu Ni giúp em nhưng cô ấy lại nói đáng lẽ cô ấy nên nói lời cảm ơn với em. Trong chuyện này chẳng lẽ có gì đó bí ẩn sao?"
Hạ Minh Tuyên nghe xong thoải mái cười cười, nói: "À, em nói việc này..."
Lâm Tố Tâm mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trong mắt Hạ Minh Tuyên nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì cảm thấy cô thực sự rất đáng yêu, vì vậy anh không thể không đứng dậy ngồi xuống bên cô, còn đưa tay véo khuôn mặt mềm mại của cô.
Một tiếng 'Bốp' vang lên, vuốt sói bị đẩy ra một cách không thương tiếc.
Hạ Minh Tuyên thu hồi thu lại móng vuốt của mình lại, nói: "Cái này không có gì kỳ lạ cảm. Ngày đó sau khi Từ Tiểu Ý gọi điện thoại cho anh, anh đã bảo người đến tìm Lạc Phỉ Vũ để tra hỏi. Theo cô ấy nói, thỉnh thoảng cô ấy có thấy Tiêu Ni chụp ảnh, sau đó cô ấy thừa cơ hội nhìn ảnh chụp, phát hiện người trên tấm ảnh là em nên quyết định muốn vạch trần Tiêu Ni.
Lâm Tố Tâm nói: "Là như vậy sao..."
Cái này nói còn nghe được, hiển nhiên là Lạc Phỉ Vũ biết thân phân của cậu ba Hạ. Sau khi cô ấy nhận ra chắc chắn sẽ hiểu rõ, nếu như tấm hình này đăng lên báo, cô ấy cũng sẽ bị liên lụy, tốt hơn hết là vạch trần ra.
Hạ Minh Tuyên nhẹ gật đầu lại nói tiếp: "Về việc cô ấy nói lời cảm ơn em, vì muốn cảm ơn cô ấy vì hành động báo cáo này nên anh đã bảo trường học nhận cô ấy vào trường đại học trước, đồng thời còn cấp cho cô ấy học bổng loại A bốn năm đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3041-tat-ca-cung-vi-loi-ich.html.]
Lâm Tố Tâm lập tức hiểu ra.
Lạc Phỉ Vũ lớn hơn cô một tuổi, năm nay học lớp mười hai. Vì dành nhiều tâm sức cho việc đào tạo ở Băng Toản nên thành tích văn hóa trên lớp của Lạc Phỉ Vũ đã tuột xuống ngàn dặm.
Mà cô ấy cũng không phải con nhà giàu vào trường bằng tiền, mà tuyển sinh đại học sẽ dựa vào thành tích thi cử. Cô ấy muốn vào đại học phải vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học hoặc kỳ kiểm tra độc lập của trường đối với cô ấy. Với thành tích hiện tại của cô ấy thì rất khó để vượt qua.
Huống hồ cho dù cô ấy có vượt qua được kỳ thì thí học phí bốn năm đại học cũng là một vấn đề lớn.
Học phí ở đại học của Ngân Diệu đắt hơn rất nhiều so với học phí ở cấp ba, bởi vì cần học rất nhiều khóa học thực hành cho nên mỗi sinh viên cần phải có hơn hai năm kinh nghiệm du học để tốt nghiệp thành công, mà học phí và chi phí sinh hoạt trong thời gian đu du học sẽ tăng gấp đôi. Đây là gánh nặng tài chính nặng nề đối với một sinh viên từ một gia đình bình thường.
Đối với Lạc Phỉ Vũ mà nói, đây là một khó khăn vô cùng gian nan mà cô ấy phải đối mặt, nhưng tam thiếu gia Hạ đã nói thì đây chỉ là một vấn đề tầm thường thôi.
Vì đã tố giác hành vi chụp trộm của Tiêu Ni, Lạc Phỉ Vũ nhận được lợi ích -- chỉ tiêu nhập học cho đại học, cũng như miễn học phí và trợ cấp sinh hoạt tổng cộng gần năm triệu nhân dân tệ.
Chẳng trách cô ấy muốn nói câu cảm ơn với cô.
Mê Truyện Dịch
Nhưng Lâm Tố Tâm lại nhanh chóng nghĩ tới vấn đề khác, cô nhăn mày hỏi: "Nhưng em vẫn cảm thấy kỳ lạ, sao cô ấy lại có liên quan đến Tiêu Nị chứ? Em nghĩ Tiêu Ni cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ cho người khác biết kế hoạch của cô ta chứ?"
Hạ Minh Tuyên nói: "Tiêu Ni chọn cô ấy vì cô ấy đứng vị trí thứ hai trong nhóm sản xuất các em. Loại bỏ em là lợi thế cho Lạc Phỉ Vũ, cơ hội để cô ấy trở thành nhà sản xuất sẽ cực kỳ cao."