Lâm Tố Tâm chớp mắt: “Là như vậy sao?”
Hạ Minh Tuyên nở một nụ cười dịu dàng, gật đầu nói: “Nếu Chính Lăng đã nhớ vị hôn thê của mình như vậy, chúng ta giúp cậu ấy một tay, mời vị hôn thê của cậu ấy đến thành phố Thiên Hải thăm cậu ấy, tránh để cậu ấy một mình ở đây quá cô đơn.”
Ân Chính Lăng vội vàng cầu xin: “Anh Tuyên, đừng mà, em nhận sai rồi không được sao? Đều tại Đỗ Lâm Nhi nói lung tung với chị dâu, em chỉ muốn giải thích thay anh, ai biết chị dâu lại ghen tuông như vậy, còn chưa nghe em nói xong đã nổi cáu rồi.”
Lại là Đỗ Lâm Nhi?
Hạ Minh Tuyên thầm ghi thêm một món nợ cho cô ta trong lòng, đồng thời cúi đầu nhéo mặt Lâm Tố Tâm, cười nói: “Anh đã nói em chính là một hũ giấm nhỏ, lúc nào cũng ghen, có phải có nghĩa là em yêu anh muốn c.h.ế.t đi được không?”
Lâm Tố Tâm thẹn quá hóa giận: “Anh đi c.h.ế.t đi!”
Ân Chính Lăng vẫn đang không ngừng giải thích: “Chị dâu nhỏ, anh Tuyên và con gái nhà họ Bạch thật sự không có quan hệ gì cả, không chỉ anh ấy không có hứng thú với cô Bạch, mà người ta dường như cũng không có tình cảm gì với anh ấy, đều là mong muốn của trưởng bối trong nhà, chuyện này không thể thành được……”
Hạ Minh Tuyên vốn muốn nhân cơ hội này để trêu ghẹo chú thỏ nhà anh, không ngờ Ân Chính Lăng lại thiếu thức thời như vậy, còn ở bên cạnh làm chướng mắt.
Mê Truyện Dịch
Anh nghiêng đầu liếc xéo Ân Chính Lăng và nói: “Nói xong chưa?”
Ân Chính Lăng sửng sốt: “Nói xong rồi ạ.”
Hạ Minh Tuyên nói: “Tôi thấy Phùng Tư Tư đang tìm cậu, cậu có thể đi khiêu vũ rồi.”
“Đâu có? Nha đầu đó chỉ biết ăn……” Ân Chính Lăng vô thức nói. Khi nhìn thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Hạ Minh Tuyên, anh ta mới đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói: “Được được được, hai người cứ tiếp tục, em xéo đây. Nhưng mà, anh Tuyên, đây là chỗ công cộng, anh đừng quá kích động mà làm chuyện gì giới hạn người xem nhé. Sẽ lên tiêu đề BBS đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3141-moi-nam-deu-khien-em-ghi-nho.html.]
Nói xong, anh ta lập tức quay người, bước nhanh đi không quay đầu lại.
Hạ Minh Tuyên cúi đầu hỏi Lâm Tố Tâm: “Vừa rồi Ân Chính Lăng nói gì với em?”
Lâm Tố Tâm mím môi, nói hết những chuyện mà vừa rồi Ân Chính Lăng nói với cô.
Hạ Minh Tuyên nhìn vào mắt cô và hỏi: “Em tin lời cậu ấy nói không?”
Lâm Tố Tâm bày ra dáng vẻ suy nghĩ và nói: “Không biết, em cảm thấy không có khả năng đó, nhưng nghe khá là thật. Dù sao cô Bạch là môn đăng hộ đối với anh, có tiếng nói chung, nghe nói còn rất xinh đẹp, quan trọng nhất là, ngay cả cậu sáu Ân bạn từ thuở nhỏ của anh cũng nói như vậy, xem ra không phải là không có căn cứ……”
Hạ Minh Tuyên hừ một tiếng, lập tức kéo cô vào lòng, nhéo mặt cô và nói: “Em đúng là không có lương tâm, anh đối với em như nào, em không cảm nhận được sao? Lại còn nghi ngờ anh?”
Lâm Tố Tâm kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh, nói: “Vậy thì anh nên xem lại mình, tại sao lần nào đều là người khác nói với em, lúc thì nói anh đụng chạm đến ngôi sao, lúc lại nói anh đính hôn với thiên kim hào môn, sao anh có thể chiêu ong dụ bướm như vậy?”
Hạ Minh Tuyên hiếm khi thấy cô chủ động như vậy, thuận thế ôm chặt hơn và hôn nhẹ lên môi cô.
“Nói cứ như là trước giờ em không chiêu ong dụ bướm ấy nhỉ?”
Lâm Tố Tâm nói: “Đương nhiên rồi, từ sau khi ở bên cạnh anh, anh xem có khi nào em mờ ám với người con trai khác chưa? Cũng không có người nào theo đuổi em?”
Hạ Minh Tuyên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Nhưng trong lòng đang thầm tính, ban đầu khi Mộ Hàn Khanh tìm đến, may mà anh âm thầm ngăn chặn. Kể cả không có bạn trai cũ này, Lâm Tố Tâm cũng là một mỹ nhân nổi tiếng trong danh sách hoa khôi của trường, rất nhiều người viết thư tình cho cô đều bị Hạ Minh Tuyên bí mật ngăn cản.