Lâm Tố Tâm bị anh ta nhìn có chút không thoải mái, nói: “Giám đốc Từ, còn chuyện gì không?”
Từ Tiêu Ý lắc đầu.
“Vậy……”
Lâm Tố Tâm vừa nói một tiếng liền nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Hạ Minh Tuyên cũng không gõ cửa, trực tiếp mở cửa ra, sốt ruột nói: “Hết hai mươi phút rồi mà vẫn chưa nói xong sao?”
Lâm Tố Tâm nhìn Từ Tiêu Ý đang trầm mặc không nói gì, rồi lại nhìn Hạ Minh Tuyên sắc mặt u ám, chớp mắt nói: “Nói xong rồi.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
Hạ Minh Tuyên không thèm nhìn Từ Tiêu Ý, nắm tay Lâm Tố Tâm chuẩn bị rời đi.
Mê Truyện Dịch
Từ Tiêu Ý tiến lên một bước, chặn trước mặt hai người, nói: “Chờ một chút.”
Hạ Minh Tuyên quét qua mặt anh ta với ánh mắt lạnh lùng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, hai mươi phút còn chưa đủ để anh nói sao?”
Từ Tiêu Ý chậm rãi lắc đầu nói: “Tôi đã nói xong những điều muốn nói với cô Lâm rồi, còn có vài lời muốn nói với anh.”
“Với tôi?” Hạ Minh Tuyên cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng rằng giữa chúng ta không có gì để nói, kể cả có thì cũng đã nói trong cuộc họp rồi.”
Từ Tiêu Ý không hề bị anh dọa sợ, thản nhiên nói: “Có một số…… chuyện riêng, tôi không muốn để cô Lâm biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4072-hom-nay-coi-nhu-anh-thong-minh.html.]
Lâm Tố Tâm kinh ngạc trợn to hai mắt, nhưng Hạ Minh Tuyên lập tức phản ứng lại, so với việc nói Từ Tiêu Ý có chuyện không muốn cho Lâm Tố Tâm biết, mà là Từ Tiêu Ý có vài lời không thích hợp để Lâm Tố Tâm nghe thấy, phải nói với anh.
Mà giữa anh và Lâm Tố Tâm, nếu còn có bí mật nào thì chắc là liên quan đến việc làm ca sĩ của Lâm Tố Tâm.
Nghĩ đến đây, Hạ Minh Tuyên siết c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tố Tâm, cúi đầu nói với cô: “Bé con, vậy em xuống lầu đợi anh trên xe trước nhé được không?”
Lâm Tố Tâm nhìn hai người bọn họ, đầy sự nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng, được rồi.”
“Ngoan lắm.” Hạ Minh Tuyên không chút do dự hôn lên má cô.
Lâm Tố Tâm trừng anh một cái, rời khỏi phòng làm việc một cách ngại ngùng.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, Hạ Minh Tuyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Từ Tiêu Ý, hôm nay coi như anh thông minh, không nói ra những gì không nên nói.”
Từ Tiêu Ý bình tĩnh nói: “Ở đây có camera giám sát không phải sao? Kể cả không có, tôi cũng không cần phải nói cho Lâm Tố Tâm biết mọi chuyện anh đã làm. Cho dù cô ấy biết chính anh là người đề nghị rút vốn trước, tôi mới phải bán Băng Toản, vậy thì sao? Bây giờ cũng không thay đổi được điều gì, như vậy ngoài việc khiến cô ấy không vui thì còn có lợi gì.”
Hạ Minh Tuyên hừ lạnh nói: “Hy vọng anh sẽ luôn ghi nhớ lời anh nói hôm nay.”
Từ Tiêu Ý nói: “Cậu ba Hạ yên tâm, trong vụ thu mua lần này, anh đã nhường cho nhà họ Từ nhiều lợi ích như vậy, tôi cũng không phải không biết tốt xấu. Cho dù anh chỉ là ném tiền để tôi câm miệng, tôi cũng sẽ nhận phần tình cảm này của anh.”
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên lúc này mới tốt lên, anh nói: “Nếu đã như vậy, anh còn giữ tôi lại là muốn nói gì? Tố Tâm còn đang đợi tôi đi mua đồ cùng cô ấy.”
Từ Tiêu Ý dừng một chút, thở dài một hơi, nói: “Cậu ba Hạ, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, anh đã hạ quyết tâm tuyệt đối không để Lâm Tố Tâm làm ca sĩ sao?”
Ánh mắt Hạ Minh Tuyên lạnh hơn vài phần, giọng điệu không thân thiện nói: “Sao? Chuyện của người phụ nữ của tôi liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì để hỏi chuyện của cô ấy?”
Điều mà cậu ba Hạ không thể chấp nhận được nhất chính là có người nhòm ngó Lâm Tố Tâm, chưa kể Từ Tiêu Ý đã tiết lộ mình yêu thầm Lâm Tố Tâm, chính là cái gai trong mắt anh, có thể đứng ở đây nói chuyện với anh ta đã là chuyện không dễ dàng gì.