Hạ Minh Phách và Kỳ Vân Triệt đứng trên boong tàu, nhìn một chiếc trực thăng quân dụng chậm rãi hạ cánh từ không trung ở xa xa.
Máy bay quân sự này có sức chứa cực lớn, có thể chở hai phương tiện phóng tên lửa, chỗ còn trống có thể chứa được gần cả trăm người.
Kỳ Vân Triệt nhìn máy bay, thở dài nói: “Hạ Tam cẩn thận thật, đưa nhiều người đến đây như vậy, là vì sợ chúng ta g.i.ế.c anh ta ngay tại chỗ sao?”
Hạ Minh Phách cười nói: “Không phải rõ ràng rồi sao? Cậu phải cẩn thận một chút, cậu ngủ với người phụ nữ của cậu ta, còn dám gửi hình qua cho cậu ta, nếu cậu ta mang theo hỏa tiễn thật thì người đầu tiên nổ bùm là cậu đấy”.
“Anh đừng làm em sợ…”. Đáy mắt Kỳ Vân Triệt đóng băng, phô trương vỗ n.g.ự.c một cái.
Xuống máy bay đầu tiên là những vệ sĩ có s.ú.n.g thật đạn thật, sau khi kiểm tra tình hình xung quanh, Hạ Minh Tuyên mới nhảy xuống trực thăng, theo sau là rất nhiều người, tất cả đều theo sát anh.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn hai người, sau đó chậm rãi đi tới.
Hạ Minh Phách mỉm cười, tỏ vẻ như một người anh trai tốt, anh ta đi tới, đưa tay phải về phía Hạ Minh Tuyên, nói: “Em ba, chúng ta không gặp nhau đã gần một năm rồi, anh nhớ em nhiều lắm”.
Hạ Min Tuyên làm như chưa từng thấy, không chỉ không bắt tay hoặc là ôm anh ta, hơn nữa còn không trả lời câu chào hỏi ân cần của anh ta, mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Cậu hai Hạ nhếch mép cười nói: “Em đúng là càng lớn càng không đáng yêu, lúc còn bé, em từng suốt ngày đi theo sau m.ô.n.g anh, xin anh dẫn em đi chơi cơ mà”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4251-so-menh-da-duoc-dinh-san.html.]
Hạ Minh Tuyên liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Lúc còn bé tôi cũng không nhìn ra, anh là loại tiểu nhân thâm hiểm lòng dạ độc ác như vậy, ngay cả phụ nữ cũng không tha”.
Mê Truyện Dịch
Cậu hai Hạ lơ đãng cười nói: “Cái điệu bộ nói chuyện bây giờ của em, giống y chang cô bạn gái nhỏ của em đấy, không hổ là một đôi. Trước đó anh muốn bắt tay với cô ta một cái, cô ta cũng không để ý đến anh, cũng nhìn thẳng vào mặt anh như thế này này. Không đáng yêu y như em, uổng phí khuôn mặt dễ thương của cô ta quá”.
Ánh mắt của Hạ Minh Tuyên đột nhiên tối sầm lại, nhìn chằm chằm anh ta, hỏi: “Lâm Tố Tâm đâu rồi?”
Hạ Minh Phách nhìn thấy anh phản ứng trực tiếp như thế thì đắc ý trong lòng, không khỏi cười nói: “Thanh niên mà sao lại ít kiên nhẫn thế? Nóng vội cái gì? Chờ đến lúc chúng ta nói chuyện xong…hoặc là đàm phán không mấy suôn sẻ, anh sẽ cho em nhìn thấy cô ta”.
Hạ Minh Tuyên im lặng một chút mới nói: “Chúng ta nói chuyện ở đây?”
Kỳ Vân Triệt thấy thế thì bước tới một bước, nói: “Chúng tôi đã sắp xếp phòng họp xong xuôi, xin mời cậu ba Hạ theo tôi”.
Hạ Minh Tuyên nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia còn lạnh lẽo hơn là khi anh nhìn Hạ Minh Phách, quả thật như có kim đ.â.m luôn vậy.
Kỳ Vân Triệt biết anh tức giận vì mấy tấm ảnh, không khỏi cười nói: “Hạ Tam, sao anh lại nhìn tôi như vậy? Lẽ nào anh xem tôi là tình địch? Thật ra anh không cần phải như thế đâu, ngày hôm nay chúng ta bàn chuyện công việc, chuyện giữa tôi và Lâm Tố Tâm là việc tư, cho dù cô ta đã nằm trong vòng tay tôi, anh cũng đừng vì việc tư mà phí việc công chứ”.
Hạ Minh Tuyên bước tới trước một bước, đột nhiên vung nắm đ.ấ.m ra.
Trong mắt Kỳ Vân Triệt còn thoáng hiện nét cười, không ngờ Hạ Minh Tuyên đột nhiên ra tay, anh ta lập tức mất cảnh giác, bị đ.ấ.m một cú lên cằm.