Bởi vì chịu ảnh hưởng của trọng tải nên tốc độ của thuyền cứu viện không thể nào quá nhanh được, dựa vào tốc độ này, căn bản không thể nào chạy tới kịp thời, Hạ Minh Tuyên…
Bộ đàm trên tay Phó Tử Khâm bỗng vang lên, cô ấy nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Cái gì? Sao lại thế?...Ừm, được, tôi biết rồi…Yên tâm, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
Lâm Tố Tâm nghe thấy giọng nói đứt quãng của cô ấy, mặc dù giọng điệu không có quá nhiều thay đổi, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Phó Tử Khâm cúp máy, cô vội vàng hỏi: “Chị Phó, đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt của Phó Tử Khâm đã khôi phục sự bình tĩnh, nói: “Cô Lâm, vốn dĩ chúng ta phải đợi thuyền cứu viện và cùng nhau trở về, nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi, trước tiên thuyền cứu viện phải chạy đến cứu những người rơi xuống nước từ du thuyền, chúng ta sẽ ngồi trực thăng rời đi trước”.
Lâm Tố Tâm sửng sốt: “Trực thăng?”
Phó Tử Khâm gật đầu nói: “Đúng vậy, bay tới từ bến tàu gần đây, hẳn là sẽ rất nhanh thôi”.
Lâm Tố Tâm cau mày nói: “Nhưng mà, em không muốn đi trước, em muốn gặp Hạ Minh Tuyên và đi cùng anh ấy!”
Phó Tử Khâm khuyên: “Cô Lâm, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng mà, cô ở trên thuyền cứu viện sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của họ. Cô yên tâm đi, cậu ba đã lên thuyền rồi, nhưng cậu ấy còn rất nhiều công việc cần sắp xếp sau đó, cậu ấy không có thời gian để trông chừng cô, ngược lại, cô ở đó sẽ khiến cậu ấy phân tâm, chi bằng trở về nơi an toàn sớm một chút, cậu ấy mới có thể tương đối yên tâm!”
Lâm Tố Tâm kiên trì nói: “Không được, em không thể đi như vậy được. Lẽ nào không thể cho em lên thuyền cứu viện trước chờ anh ấy sao? Em cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người, em chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Minh Tuyên bình an vô sự, sau đó em sẽ lập tức rời đi theo sự sắp xếp của mọi người!”
Phó Tử Khâm khó xử nói: “Cái này…cô Lâm, cô thật sự không cần như vậy, cậu ba cũng đã lên thuyền rồi. Cô có thấy chiếc thuyền cứu sinh nhỏ đi qua đầu tiên không, cậu ba đang ngồi trên đó đó, không sao cả!”
“Thế thì để em qua đó nhìn một cái thôi”. Lâm Tố Tâm năn nỉ.
Phó Tử Khâm đang khó xử thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh xé gió vang lên trên bầu không trung trên đỉnh đầu, một chiếc trực thăng loại nhỏ đang bay về phía bên này như đã hẹn trước đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4282-chung-ta-phai-roi-di-truoc.html.]
Màu sắc của thuyền cứu hộ rất dễ dàng nhìn thấy, hơn nữa kinh độ và vĩ độ đã được gửi qua trước đó, người điều khiển nhanh chóng xác định vị trí của họ, máy bay lơ lửng trên thuyền cứu hộ, thả thang dây xuống.
Phó Tử Khâm thúc giục: “Cô Lâm, máy bay đến rồi, chúng ta nhanh đi lên thôi”.
Lâm Tố Tâm khẽ nhíu mày, cô luôn cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Cô cũng chẳng đưa ra yêu cầu gì quá đáng, không phải chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Minh Tuyên an toàn thôi à, liếc mắt một cái cũng không phải là một chuyện tốn quá nhiều sức, vì sao Phó Tử Khâm lại khăng khăng ngăn cản cô?
Cô lùi về sau một bước, tránh bàn tay đưa ra kéo cô của Phó Tử Khâm, hỏi: “Chị Phó, Minh Tuyên đã xảy ra chuyện rồi đúng không? Chị nói thật với em đi”.
Phó Tử Khâm cười khổ, nói: “Cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi, nếu không thì thế này đi, tôi giúp cô gọi điện cho cậu ba, để cậu ấy đích thân nói chuyện với cô, có được không? Nói xong thì chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”
Lâm Tố Tâm gật đầu.
Phó Tử Khâm lấy bộ đàm ra, bắt đầu bấm số rồi đưa cho cô: “Ừm, nghe đi”.
Lâm Tố Tâm đưa tay nhận lấy, nhưng không ngờ, ngón tay của cô còn chưa đụng được tới cái vỏ của bộ đàm thì sau gáy đã bị người ta giáng một đòn, sau đó mắt cô tối sầm lại, lập tức mất ý thức.
Phó Tử Khâm đón lấy cơ thể xụi lơ của Lâm Tố Tâm, cõng cô lên máy bay.
Người ở bên trên tiếp ứng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì giật mình nói: “Chị Phó, như vậy có được không? Chị thẳng thừng đánh cô ấy ngất xỉu, ngộ nhỡ cậu ba trách tội…”
“Không sao đâu, chuyện cấp bách, ưu tiên hàng đầu là đưa cô Lâm về trước”.
Mê Truyện Dịch
Phó Tử Khâm lắc đầu, nghĩ đến tin tức mình nghe được trong bộ đàm vừa rồi, tâm trạng lại trở nên nặng nề hơn.