Theo lý mà nói, Phùng Tư Tư thậm chí còn chẳng so được với một ngón tay của mỹ nữ, mỹ nhân trước mắt, Ân Chính Lăng thật sự không cần thiết phải nghe điện thoại của con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, nhưng chính anh ta cũng không biết vì sao lại gạt mỹ nữ sang một bên, đi nghe điện thoại.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự may mắn quá, may mắn mà nghe máy, nếu không anh ta cũng không biết anh Tuyên thế mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Ân Chính Lăng đứng dậy, thẳng thừng nói: “Thật ngại quá, hôm nay anh có việc, em cứ thoải mái nhé!”. Nói xong, không đợi mỹ nữ phản ứng gì, anh ta đã vội vàng chạy đi.
Anh ta ngồi trên xe, gọi cho Hạ Minh Tuyên trước.
Lâm Tố Tâm chỉ biết số điện thoại cá nhân của Hạ Minh Tuyên, Ân Chính Lăng lại biết rất nhiều phương thức liên lạc của Hạ Minh Tuyên, bao gồm cả số ở nhà họ Hạ, kết quả không thể nào gọi được, cứ báo máy bận.
…
Mê Truyện Dịch
Sau khi liên lạc với Ân Chính Lăng, Lâm Tố Tâm vừa định ra khỏi bệnh viện, kết quả đã bị bác sĩ và y tá ngăn cản.
Cô giùng giằng với họ nửa này, phát hiện không nói được, người ta vẫn quyết tâm giữ cô ở lại đây, cô nghĩ chắc cũng được bên trên chỉ thị.
Lâm Tố Tâm đang phiền muộn thì bỗng nhiên điện thoại của Phùng Tư Tư vang lên.
Phùng Tư Tư nghe máy, “alo” một tiếng, lập tức ngẩn người, đưa điện thoại cho Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm còn tưởng bên Ân Chính Lăng đã có tin tức, vội vã gọi: “Anh sáu Ân, thế nào rồi?”
Ai ngờ, đầu bên kia lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Cô Lâm, tôi là Giang Dịch Thâm”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4322-khong-tien-lam.html.]
“Hả? Đàn anh Giang?”. Lâm Tố Tâm hơi bất ngờ, nhưng lại vui mừng ngay lập tức, Giang Dịch Thâm là tâm phúc của Hạ Minh Tuyên, chắc chắn anh ta biết chuyện của cậu ba Hạ.
Cô vội vàng hỏi: “Đàn anh, tôi đang muốn tìm anh đây, tôi vẫn không nhìn thấy Minh Tuyên đâu, có phải anh ấy đã xảy ra chuyện rồi không?”
Giọng của Giang Dịch Thâm rất bình tĩnh, nhưng hoàn cảnh bên kia có vẻ hơi ồn ào: “Cô Lâm, cô đừng suy nghĩ lung tung, cậu ba không có chuyện gì cả”.
Lâm Tố Tâm: “Nếu anh ấy không có chuyện gì thì để tôi nói với anh ấy mấy câu”.
Giang Dịch Thâm nói: “Cái đó…cậu ba có chút chuyện, không tiện nói chuyện với cô lắm”.
Lâm Tố Tâm lập tức xù lông, nói: “Mấy người có ý gì? Ai cũng nói Minh Tuyên không sao, những vẫn cứ không cho anh ấy nói chuyện với tôi! Mấy người đang trêu chọc tôi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn biết sự thật!”
Giang Dịch Thâm thở dài, nói: “Cô Lâm, cô đừng kích động, ngày mai tôi sẽ bay về thành phố Thiên Hải, đến lúc đó tôi sẽ đến bệnh viện thăm cô, có chuyện gì thì chúng ta gặp nhau rồi nói”.
Cúp điện thoại, Lâm Tố Tâm cảm thấy tâm trạng mình càng tồi tệ hơn.
Cái cảm giác biết rõ chuyện này có gì đó không đúng nhưng lại bất lực thật sự rất tồi tệ! Tuy cô rất sợ Hạ Minh Tuyên gặp chuyện không may, nhưng nếu quả thật đã xảy ra chuyện, cô chắc chắn muốn biết là chuyện gì, ít nhất trái tim mình còn có chỗ đáp, biết tình hình xấu nhất là như thế nào, chứ cứ lơ lửng không trên không dưới như bây giờ thật sự rất khó chịu.
Nếu bây giờ Hạ Minh Tuyên xuất hiện trước mắt cô, chuyện đầu tiên cô làm chắc chắn không phải là bước tới hỏi han anh, mà là muốn tới chửi mắng anh một trận, tốt nhất là đánh anh một trận. Ai bảo! Đúng là quá gợi đòn!
Nhưng mà, cô vẫn không có được cơ hội làm vậy.
Ngày hôm sau, cô chờ đến tám giờ tối thì mới chờ được Giang Dịch Thâm phong trần mệt mỏi.