Lâm Tố Tâm nằng xuống gối nhưng bàn tay nhỏ lại túm chặt cổ áo Hạ Minh Tuyên.
Hạ Minh Tuyên cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, muốn gỡ tay cô ta nhưng Lâm Tố Tâm mới ngả đầu trên gối bắt đầu rên rỉ.
Hạ Minh Tuyên nhíu mày. Anh đưa tay sờ lên trán cô, cảm thấy nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa, tiếng rên rỉ như có như không của Lâm Tố Tâm khiến anh nóng nảy.
Mê Truyện Dịch
Anh cúi người sát tới bên tai Lâm Tố Tâm, thấp giọng hỏi: “Bảo bối, em không thoải mái phải không? Đau đầu sao? Hay là chóng mặt?”
Lâm Tố Tâm không trả lời, chỉ là như vô thức cọ tới cọ lui trước n.g.ự.c anh.
Hạ Minh Tuyên muốn đắp chăn cho cô nhưng tốn khá nhiều sức cũng không có thể đắp chăn lên được. Ngược lại, quần áo bị cô vò cho rối loạn, cả người nóng lên.
Anh không tự nhiên cử động một chút.
Lâm Tố Tâm lé mở mắt nhìn trộm một cái, nhìn thấy cái dáng vẻ rối rắm của anh.
Trong lòng cô đắc ý, khẽ mở môi rì rầm nói: “Vâng… chồng… em… muốn…”
Suy nghĩ của Hạ Minh Tuyên vốn nhiều thứ bậy bạ, tư tưởng vốn không thuần khiết, hiện giờ nghe những lời này từ miệng cô gái nhỏ của mình nói ra thì trong lòng càng nóng lên, lực tay đang nắm lấy bàn tay cô càng thêm mạnh khiến cô bị đau.
Lâm Tố Tâm thấp giọng nói: “… nước… em muốn uống nước…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4531-dai-khai-nghi-nhieu-roi.html.]
Hóa ra là muốn uống nước.
Hạ Minh Tuyên như bị xối một chậu nước lạnh. Đang nghĩ là vì sao con thỏ nhà anh đột nhiên phóng khoáng như vậy, xem ra là anh hiểu lầm. Say rượu đúng là khiến người ta khát nước, Lâm Tố Tân khẳng định muốn uống nước.
Anh không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, cho nên những việc đó đều không nghĩ tới. Lúc ngày nghe được Lâm Tố Tâm nói, anh mới định đứng lên đi lấy nước.
Nhưng mà, áo sơ mi của anh vẫn bị Lâm Tố Tâm túm lấy, không chịu buông.
Hạ Minh Tuyên nhỏ giọng khuyên can dỗ dành mới khiến con thỏ nhỏ đang “hoảng hốt tinh thần” buông lỏng bàn tay, đi tới bên cạnh cây nước, cầm lấy ly rót cho cô ly nước.
Hạ Minh Tuyên nâng Lâm Tố Tâm dậy, dỗ dành cô uống mấy ngụm được. Nào ngờ, cô uống nước cũng không chịu yên, uống được một chút đã bị sặc, phu hết nước lên mặt anh.
Hạ Minh Tuyên đen mặt.
Loại chuyện chăm sóc người khác này anh làm lần đầu tiên. Nếu là người khác, dám chắc sẽ mất mạng.
Nhưng trong lòng anh hiện giờ là cô gái nhỏ anh yêu, Hạ Minh Tuyên chỉ có thể bất đắc dĩ lấy khăn giấy đặt ở đầu giường lau mặt, còn phải đỡ lấy cái cốc, tránh cho Lâm Tố Tâm không cầm được ly nước mà khiến nước đổ vào người.
Lâm Tố Tâm thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Minh Tuyên còn có giọt nước chưa lau khô thì nghiêng đầu l.i.ế.m một cái.
“Em… em làm cái gì vậy?” Hạ Minh Tuyên giật mình quay đầu lại, suýt chút nữa làm cái ly rơi xuống đất.
Lúc này, Lâm Tố Tâm giả vờ ngây ngốc, hai mắt mê mang nhìn anh, giống như hoàn toàn không biết mình đang làm gì.