Lâm Tố Tâm bị chặn miệng, lo lắng đẩy anh không ngừng, ý bảo anh nhanh chóng thả mình đi.
Cậu ba Hạ thấy thế thì càng tức giận hơn, trai đẹp sống sờ sờ đang ở trước mặt cô như thế, cô thế mà lại không hề có một chút phản ứng nào, còn suy nghĩ đến chuyện họp hành nữa, căn bản là không hề nhận ra sai lầm của mình một chút nào!
Hạ Minh Tuyên càng nghĩ càng giận, thả cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, bướng bỉnh nói: “Em đã muốn đi họp như vậy thì đi đi, tốt nhất là đừng về nữa!”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, bây giờ mới nhận ra giọng của Hạ Minh Tuyên rất tệ, hơn nữa sắc mặt còn xấu xí vô cùng, khí lạnh bốc ra từ trên người anh quả thật có thể khiến người ta lạnh cóng.
Cô ngẩn người, lập tức đi tới, nhẹ nhàng đẩy vai anh một cái, thấp giọng nói: “Anh yêu, anh…anh làm sao vậy? Giận à?”
Hạ Minh Tuyên không để ý tới cô.
Lâm Tố Tâm quay sang chỗ khác, ngồi xổm xuống trước mặt anh, vô tội mở to đôi mắt, nói: “Thật sao thật sao, người ta sai rồi có được không? Anh đừng không để ý đến em nữa…”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên hừ lạnh một tiếng, nhìn cô từ trên cao, nói: “Em biết sai rồi?”
Lâm Tố Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Minh Tuyên lại nói: “Sai ở đâu?”
Lâm Tố Tâm ngẩng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm mặt giả vờ lạnh lùng của anh, oán thầm, nhưng cô cũng biết, bây giờ phải làm yên lòng Hạ Minh Tuyên, không thể chống đối với anh, nếu không…mình đừng có hòng thoát thân yên lành, có lẽ sẽ trực tiếp bị hạ gục trên ghế salon.
Cho nên, cô không thể làm gì khác hơn là cắn môi một cái, rất vô tội chớp mắt, nói: “Ông xã, người ta sai rồi. Anh cực khổ làm việc nuôi gia đình, hiếm khi về một lần, em lại không dành thời gian cho anh, rất không nên”.
Hạ Minh Tuyên hừ một tiếng, nói: “Còn gì nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5211-biet-minh-sai-cho-nao-chua.html.]
Còn nữa?
Lâm Tố Tâm vắt óc suy nghĩ, tiếp tục tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc: “Còn có, ừm, lần trước lúc hẹn hò, em không nên rời đi giữa chừng, chạy tới công ty họp, nếu đã đồng ý ở bên ông xã thì không thể nói mà không giữ lời, người ta sai rồi”.
Cô đáng thương nhìn người đàn ông bên trên, tỏ vẻ ăn năn thắm thiết cầu xin tha thứ.
Kết quả, Hạ Minh Tuyên lại ném ra một câu lạnh như băng: “Còn gì nữa không?”
Sao lại còn nữa!
Lâm Tố Tâm phát điên, cô nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không ra mình còn đắc tội người đàn ông này chỗ nào nữa! Rốt cuộc anh ta muốn thế nào? Mình đã nhận sai rồi mà? Lẽ nào anh ta không thể nào bày tỏ lòng dạ đàn ông mà nhanh chóng tha thứ cho mình sao?
Lâm Tố Tâm suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không có manh mối, không thể làm gì khác hơn là nói: “Anh yêu, em thật sự không biết mình không tốt chỗ nào nữa, anh nói cho em biết đi, em cam đoan sẽ thay đổi”.
“Anh yêu, anh cho em đứng lên trước đã, sáng nay em có một cuộc họp, thật sự rất rất quan trọng, hơn nữa còn hẹn trước mấy ngày rồi, em phải tham dự. Tối em sẽ về với anh sớm một chút, anh…anh muốn làm gì cũng được…”
Lâm Tố Tâm cảm thấy câu này quá xấu hổ, lúc nói ra, cô căn bản không dám nhìn vào mắt Hạ Minh Tuyên.
Nhưng mà Hạ Minh Tuyên nghe thế lại không hề vui mừng chút nào, ngược lại còn buồn bực đứng lên, nói: “Làm sao? Anh đã nói với em nửa ngày rồi, em vẫn muốn đi họp?”
Lâm Tố Tâm nỗ lực thuyết phục anh: “Chỉ lần này…”
Cô còn chưa nói hết thì điện thoại di động trong túi xách đã vang lên.
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, lập tức đẩy mạnh người đàn ông trên người ra, muốn đi lấy túi xách của mình, nhưng mà cô chưa kịp ngồi dậy thì đã bị Hạ Minh Tuyên mạnh mẽ đè bả vai lại, ném lên ghế salon.