Sắc trời dần dần tối, màn đêm buông xuống.
Nhưng Lâm Tố Tâm dường như hoàn toàn không có cảm giác được sự biến hóa của thời gian, sau khi về đến nhà, cô liền nằm trên ghế sofa, không nhúc nhích nhìn lên trần nhà, trong đầu tràn đầy biểu cảm vô cùng thất vọng vừa rồi của Hạ Minh Tuyên khi quay người rời đi.
Cô thật sự không biết, mình nên làm gì.
Chẳng lẽ phải đuổi theo, thú nhận đủ loại ân oán tình thù kiếp trước của cô với Hạ Minh Tuyên sao? Liệu anh có tin hay không?
Thế nhưng, bây giờ, cho dù cô nguyện ý thú nhận, Hạ Minh Tuyên cũng không muốn nghe cô giải thích, anh đã nhận định rằng mình đang lừa gạt anh, đang tìm lý do che đậy sự thật ngoại tình, cho nên, ngay cả việc dừng lại để nghe cô nói xong cũng không muốn, trực tiếp ngồi máy bay rời đi.
Người đàn ông kia chắc chắn rất thất vọng với cô... Vạn nhất thật sự muốn chia tay...
Nhịp tim của Lâm Tố Tâm dừng một chút, lập tức dùng sức lắc lắc đầu, muốn đem cái suy nghĩ kinh dị này ném ra khỏi đầu.
Hạ Minh Tuyên sẽ không làm như vậy, cô cũng sẽ không để cho cậu ba Hạ có cơ hội này, cô nhất định sẽ tìm thấy anh, giải thích rõ ràng với anh. Nếu như Hạ Minh Tuyên không tin, hoặc là cảm thấy loại hành vi mượn xác hoàn hồn này của cô rất buồn nôn, vậy... Vậy cô đành phải tiên hạ thủ vi cường, ném cậu ba Hạ đi, cũng không để bị bỏ rơi một cách tội nghiệp…
Mặc dù cảnh cậu ba Hạ cao cao tại thượng bỏ đi YY như vậy, nhưng Lâm Tố Tâm lại không vui vẻ một chút nào.
Vấn đề hiện tại là, ngay cả Hạ Minh Tuyên đi đâu cô cũng không biết. Sản nghiệp trên thế giới của Hạ gia nhiều vô số kể, người đàn ông kia tùy tiện trốn ở chỗ nào đó, cô căn bản đừng nghĩ đến việc tìm thấy người.
Lâm Tố Tâm mơ mơ màng màng suy nghĩ rất lâu, cũng không có bất kỳ đầu mối nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5991-toi-muon-di-tim-anh-ay.html.]
Đột nhiên, một loạt âm thanh ầm ầm truyền đến, cửa phòng bị người bên ngoài ra sức đập vào.
Lâm Tố Tâm đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện mình luôn nằm trên ghế sofa, mà trong phòng đã tối om, thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường đã là tám rưỡi.
Lâm Tố Tâm dụi dụi mắt, nghe thấy người bên ngoài vẫn còn đang gõ cửa, không khỏi nghĩ ngay đến một khả năng —— không phải là cậu ba Hạ đột nhiên trở lại chứ?
Mặc dù cảm thấy không có khả năng, cô vẫn từ trên ghế sofa đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Ở cửa, người đàn ông có thân hình cao lớn đang cau mày, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lâm Tố Tâm không che giấu được sự thất vọng ở đáy mắt, thấp giọng nói: "Từ tổng, sao anh lại đến đây lúc này..."
Từ Tiêu Ý nhanh chân đi vào phòng, nói: "Tôi gọi điện thoại cho cô, sao không bắt máy?"
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm sững sờ, nói: “Anh gọi điện thoại cho tôi? Tôi... Tôi không nghe thấy, đại khái là điện thoại di động hết pin rồi?"
Từ Tiêu Ý liếc nhìn cô một chút, đưa tay ấn công tắc cạnh tường, đèn trong phòng khách lập tức sáng lên, Lâm Tố Tâm lúc này mới ý thức được rằng, mình vừa rồi lại không bật đèn.
Lâm Tố Tâm xoa xoa khóe mắt, muốn lau đi nước mắt vừa nãy không biết làm sao để lại, không để cho Từ Tiêu Ý nhìn ra manh mối.
Cô nỗ lực che dấu việc bản thân bất an, nói: "Từ tổng, Anh tìm tôi có chuyện gì không? Có phải có việc gì quan trọng hả? Đúng rồi, anh ngồi trước đi, tôi đi pha trà cho anh."
Ánh mắt của Từ Tiêu Ý rơi vào đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng của cô, trong lòng có loại cảm giác không nói lên lời, tiểu nha đầu này đã khóc sao? Nước mắt này là vì cậu ba Hạ mà chảy, hay là... Vì Hàn Duệ?