Hạ tam thiếu nheo mắt nhìn cô, vẻ không vui lộ rõ.
“Bảo bối, chẳng lẽ mấy người ca sỹ đó quan trọng hơn chồng em sao? Buổi sáng hôm nay em đã đồng ý với anh như thế nào? Không phải đã nói buổi tối sẽ về nhà với anh sao?”
Lâm Tố Tâm vẫn ngọt ngào: “Bọn họ đương nhiên không quan trọng bằng chồng rồi. Chồng là quan trọng nhất. Nhưng mà, chúng ta mỗi ngày đều ăn cơm tối với nhau, em chỉ muốn dùng một buổi tối để cảm ơn họ mà thôi…”
Hạ tam thiếu kiên quyết từ chối: “Một buổi tối cũng không thể!”
Lâm Tố Tâm phát hiện mềm không dùng được thì lập tức trừng mắt nhìn Hạ Minh Tuyên, giọng nói cũng trở nên hung hãn: “Em mặc kệ, em có tự do của mình, anh không phải cũng đã đồng ý với em là sẽ giúp em chuẩn bị tốt cho buổi biểu diễn lần này sao? Hiện giờ sao không giữ lời? Em mặc kệ, em muốn đi!”
Hạ Minh Tuyên không ngờ con thỏ con đổi giọng nhanh vậy nên hơi sửng sốt, đang định mở miệng nói chuyện.
Đúng lúc này, có người nhìn thấy Lâm Tố Tâm và anh ở trong xe có chút tranh cãi, thì đã đi tới.
“Tiểu thư Sabrina, xin hỏi, người này là…”
Mê Truyện Dịch
Hạ tam thiếu, cả người và xe ai cũng có thể nhìn thấy được nên mọi người không thể bỏ qua, lập tức có thêm nhiều người đi tới hỏi.
Lâm Tố Tâm vội thu lại cái dáng vẻ của bà vợ đanh đá, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ dịu dàng ấp áp, tươi cười giới thiệu: “A, ngại quá, còn chưa có giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi, anh ấy họ Hạ.”
Trên người Hạ Minh Tuyên có cái dáng vẻ con cháu nhà hào môn, cao cao tại thượng, khí chất vô cùng đặc biệt. Bất cứ là ai, chỉ cần nhìn thấy anh một lần là có thể nhận ra, người đàn ông này lai lịch không kém.
Có người khách khí nói: “Hạ tiên sinh, chào ngài, tôi là khách mời biểu diễn trong chương trình biểu diễn lần này của vợ ngài, Chu Thiên Kỳ của giải trí Cửu Phong.”
“Xin chào Hạ tiên sinh, tôi là giải trí Băng Toản…”
“Hạ tiên sinh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6972-duong-nhien-la-chong-quan-trong.html.]
Ngày thường, những ca sỹ nổi danh đó đều là mắt đặt trên đỉnh đầu, tự cho mình là những mỹ nữ, soái ca nổi tiếng không để ai vào mắt. Nhưng lúc này, mỗi người lại chịu khí thế áp đảo của Hạ tam thiếu mà không tự chủ cúi đầu nhìn anh, tự mình chào hỏi.
Chỉ một lát, tất cả mọi người đều giới thiệu bản thân xong.
Theo lý thuyết, Hạ tam thiếu cũng nên tự giới thiệu bản thân một chút, ít nhất là giới thiệu tên.
Nhưng mà, Hạ tam thiếu lại lười để ý đến bọn họ, chỉ hơi đưa mắt nhìn mọi người, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Tố Tâm.
“Bảo bối, em thật sự không về nhà với anh?”
Lâm Tố Tâm năn nỉ: “Chồng à, làm ơn đi mà, em biết anh đối với em tốt nhất.”
Trong lòng Hạ Minh Tuyên đã rung động, lại bị cô mềm giọng làm nũng nhưng mà bề ngoài vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Vậy em lên xe đi.”
“Chồng à!”
Lâm Tố Tâm cho rằng anh không đồng ý nên dậm chân nói.
Hạ tam thiếu lười biếng liếc nhìn cô nói: “Em muốn mời khách ở khách sạn nào? Anh đi cùng em, em chỉ có thể ngồi xe của anh đi, ngồi ở bên cạnh anh khi ăn cơm.”
Lâm Tố Tâm nghe xong thì trừng mắt với anh.
Cái người này, càng ngày càng bá đạo. Từ khi hai người kết hôn, cái thói quen độc chiếm cô của Hạ tam thiếu càng ngày càng tăng.
Nhưng mà, cô hiểu rằng, tuy vẻ ngoài của người đàn ông vô cùng bá đạo, ngang ngạnh, nhưng chỉ cần cô lên tiếng nịnh nọt, mềm mại năn nỉ anh vài câu, thì cuối cùng Hạ tam thiếu sẽ nhượng bộ.
Lâm Tố Tâm vội quay lại báo với Thượng Thanh Hoa địa điểm mời khác, rồi lại nhanh chân đi về, ngồi vào xe.
Cửa xe đóng lại, Lâm Tố Tâm tin rằng không ai có thể nhìn vào bên trong nên quay người ôm lấy cánh tay Hạ Minh Tuyên, dí mặt vào sát mặt anh thấp giọng cười nói: “Cảm ơn anh, chồng yêu, anh tốt nhất đối với em.” Nói xong cô hôn bẹp vào má anh một cái.