Lâm Tố Tâm đi ra khỏi cửa lớn của tòa nhà giải trí Băng Toản mới dừng bước.
Cô xoay người, đứng từ ngoài nhìn vào tòa nhà cao lớn trang hoàng đẹp đẽ này, trong mắt xẹt qua một tia mê mang.
Mê Truyện Dịch
Lần này, là cô đã quá tự phụ, cảm thấy cái gọi là sáng tác âm nhạc của giới giải trí này, đều là trò chơi, chơi cho vui, chỉ là công cụ kiếm tiền, căn bản không thể xem là nghệ thuật. Dựa vào bản lĩnh âm nhạc của cô từ kiếp trước, tùy tùy tiện tiện một chút là có thể thu phục được hết.
Nhưng kỳ thực, đối với nhiều người mà nói, được vào Băng Toản là được bước lên giấc mộng sân khấu, được hiện thực hóa giấc mơ của mình. Ở trong mắt bọn họ, một người vì một lời đánh cược không thể hiểu được mà tới nơi này, nhất định là rất buồn cười.
Cuối tháng 8, thành phố Thiên Hải vẫn còn trong những ngày hè nóng nực cuối cùng. Mặc dù đã 4 giờ chiều nhưng ánh mặt trời với chói mắt như cũ.
Lâm Tố Tâm đưa nay lên che mắt, che khuất ánh sáng lóa mắt của mặt trời, nhất thời, cô không biết mình nên đi theo con đường nào.
Cứ như vậy trở về, cô nhất định sẽ thua trước Hà Lệ Sa, buộc phải thôi học…
Có lẽ cũng không hẳn.
Nhưng nghĩ tới việc bị các bạn học cười nhạo, còn phải vì chuyện này mà đi cầu cạnh Hạ Minh Tuyên, cô thật sự chần chừ không muốn.
Cô có thể vì để tiếp tục được thi Thực tập sinh mà tiếp tục bán lấy Từ Tiêu Ý, thậm chí có thể cầu xin ông ta tha cho một lần, mặc dù bị khinh bỉ cũng không cảm thấy mất mặt. Nhưng mà cô lại không muốn nghĩ tới chuyện cầu xin Hạ Minh Tuyên. Cô không muốn nhìn thấy cái khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ tam thiếu có bất cứ cái vẻ cười nhạo, khinh thường cô.
Chuyện này, đại khái là bởi Hạ Mình Tuyên… nhìn đặc biệt đáng ghét.
Hơn nữa, nhân cơ hội này, anh ta nhất định sẽ khiến cô thê thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-732-co-hoi-cuoi-cung.html.]
Nhưng mà, nếu không quay về, cô cũng đã bị Từ Tiêu Ý phán án tử hình rồi.
Lâm Tố Tâm đang rối rắm thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động của mình kêu vang.
Cô sững người rồi sau đó chợt nhớ tới Phùng Tư Tư còn đang tham gia thi ở tổ Ca hát, có lẽ là đã thi xong rồi.
Cô lấy điện thoại, trên điện thoại quả nhiên vang lên tiếng nói của Phùng Tư Tư: “Tố Tâm, cậu còn ở phòng thi tổ Sáng tác sao? Cậu còn chưa có thi xong sao? Lúc nào mới kết thúc?”
Lâm Tố Tâm nghe cô bạn nhắc tới tổ Sáng tác thì trong lòng buồn bực. Cô thấp giọng nói: “Kết thúc rồi.”
Phùng Tư Tư không nhận ra vẻ rối rắm trong lời nói của Lâm Tố Tâm nên lớn tiếng nói: “Vậy sao cậu còn không qua đây a? Tổ Ca hát đã hoàn thành vòng thi cho các thí sinh đăng ký nguyện vọng 1, giờ bắt đầu thi đối với các thí sinh đăng ký nguyện vọng 2. Cậu ở chỗ nào a? Mau nhanh tới đây. Ở tầng số 33, phòng biểu diễn số 3. Nhanh lên a.”
Lâm Tố Tâm sững người năm giây, sau đó đột nhiên nhớ ra.
Hóa ra cô có đăng ký nguyện vọng hai ở tổ Ca hát. Nếu Phùng Tư Tư không có nhắc nhở cô, cô đã quên mất rồi.
Cô vốn là trả lời lấy lệ với Phùng Tư Tư, không cho cô ấy hỏi cô vì sao đăng ký vào tổ Sáng tác cho nên mới đem đăng ký vào cái nguyện vọng này, căn bản, cô nghĩ không thể hoàn toàn trông cậy vào việc tham gia Thực tập sinh của tổ Ca hát.
Nhưng mà, hiện giờ, đây lại là cơ hội cuối cùng của cô.
Mặc dù bản thân cô cho rằng mình không có thiên phú ở phương diện ca hát như sản xuất âm nhạc, nhưng mà, Lâm Tố Tâm chưa bao giờ từ bỏ.
Kiếp trước, dù bị tai nạn xe cộ làm gãy đôi chân, nhưng cô vẫn kiên trì đi tới phòng hòa nhạc, hoàn thành bài thi đấu piano. Hôm nay, chỉ cần có cơ hội, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Lâm Tố Tâm nắm chặt điện thoại, sải bước đi vào trong tòa nhà, chạy như bay đến chỗ thang máy.