Đời trước, sau khi mẹ nuôi cô qua đời, cô một mình ở ngoài phấn đấu. Trong quá trình học đàn cũng gặp phải rất nhiều chuyện bất bình, nhưng cô trước nay đều cắn răng kiên trì, chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người ta.
Nhưng mà hôm nay, không biết vì sao, thấy vẻ mặt châm biếm mỉa mai trên khuôn mặt tuấn tú ép người của Hạ Minh Tuyên, nước mắt cô căn bản không khống chế được, liền trào ra.
Rốt cuộc cô đang khóc vì cái gì chứ? Rõ ràng không muốn khóc, rõ ràng không có gì để khóc!
Hạ Minh Tuyên không cho cô làm thực tập sinh, cùng lắm thì cô nghe lời anh thôi, cho dù thua cược, da mặt cô đủ dày, đọc sách ở học viện Ngân Diệu như trước. Chỉ cần trong lúc đọc sách cẩn thận thêm một chút, đừng đắc tội Hạ Minh Tuyên, đợi đến lúc danh hiệu thuận lợi tốt nghiệp, còn sợ không tìm được công việc sao?
Dù sao vốn dĩ cô cũng không muốn vào giới giải trí như vậy, cô căn bản không có tổn thất gì lớn.
Nhưng mà, tại sao lại cảm thấy tủi thân như vậy?
Nhất định là trọng sinh đến cơ thể này, tính cách nguyên chủ yếu đuối ảnh hưởng đến cô, nhất định là như vậy! Không thể nào là vì Hạ Minh Tuyên........
Lâm Tố Tâm đang dụi mắt, đột nhiên nghe dưới lầu truyền đến tiếng vang, ầm một tiếng, dọa cô nhảy dựng.
Hiệu quả cách âm của căn biệt thự này rất tốt, bình thường quản gia và người giúp việc đi lại ở dưới lầu, cô ở trong phòng một chút cũng chẳng nghe thấy, bây giờ có thể nghe tiếng vang rõ như vậy, có thể thấy âm thanh bên ngoài vẫn rất to.
Lâm Tố Tâm bị chuyển dời lực chú ý, nước mắt lập tức ngừng.
Mê Truyện Dịch
Cô đi đến bên cửa phòng, dán tai lên cửa nghe một lát, phát hiện hình như tiếng vang qua một lúc thì không còn âm thanh nữa. Mặc dù cô có hơi tò mò, muốn xem thử tình hình gì, nhưng lại sợ Hạ Minh Tuyên giở trò quỷ ở dưới lầu, muốn lừa cô ra ngoài, nghĩ một chút, vẫn bỏ cuộc thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-852-tho-khoc-nhe-va-cao-ngat-xiu.html.]
Lâm Tố Tâm quay về trước bàn trang điểm, soi gương, khuôn mặt không khỏi sụp đổ.
Trong gương chiếu ra một thiếu nữ đáng thương, mặt trái xoan nho nhỏ, da trắng như tuyết, nhưng đôi mắt khóc đến đỏ ửng, bên miệng còn sưng lên, giống một con thỏ con chịu khổ, giày vò.
Lâm Tố Tâm ủ rũ đi vào phòng tắm, chạy nhanh vào rắm rửa, rồi nằm trên giường. Ngày hôm nay thật mệt, cô vừa nằm lên gối thì ngủ thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên Lâm Tố Tâm bừng tỉnh.
Bên ngoài phòng hình như có tiếng người nói chuyện truyền đến, còn có tiếng bước chân ầm ĩ.
Nhà họ Hạ từ trước đến nay vô cùng yên tĩnh, người giúp việc đều trải qua huấn luyện chuyên môn, đi đường căn bản sẽ không phát ra tiếng, cũng sẽ không ồn ào lớn tiếng, thật sự có hơi bất thường.
Lâm Tố Tâm mở đèn ngủ đầu giường, nhìn đồng hồ báo thức đặt một bên, mới hai giờ sáng thôi, bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen.
Xảy ra chuyện gì thế?
Lâm Tố Tâm nghi ngờ ngồi dậy xuống giường, đi đến bên cửa, khe hở dưới cửa lộ ra ánh đèn sáng, có thể thấy trên hành lang đèn đuốc sáng trưng. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài cửa, mấy cô giúp việc vội vàng đi ngang qua hành lang, mà trên chỗ ngoặt của cầu thang, quản gia Tiền đang nói chuyện với một người đàn ông nhã nhặn đeo cặp mắt kính vàng.
“Bác sĩ Thẩm, làm phiền cậu nửa đêm còn đến nhà khám bệnh, thật sự xin lỗi. Tình hình cậu ba thế nào rồi?:
Bác sĩ Thẩm hơi khó chịu nói: “Mọi người có chuyện gì vậy? Cậu ba sốt cao nghiêm trọng như vậy, vậy mà để lâu không chữa trị như vậy? Còn để anh ta ngất ngoài phòng khách? Ngay cả cơm tối còn chưa ăn! Bây giờ nhiệt độ cơ thể cao như vậy, nếu như viêm phổi thì phiền phức rồi, phải đợi cậu ba tỉnh lại, đưa anh ta đến bệnh viện gia đình chụp X-quang ngực.”