Xử lý xong gia nghiệp, Tô Vân Dao gọi Lâm Tuyền, Thúy Lan, cùng với các hạ nhân khác trong nhà, đến chính đường.
Nàng những theo mấy năm trời, trong lòng cũng chút cảm khái.
“Lâm Tuyền, Thúy Lan, các ngươi theo , cũng bốn năm nhỉ?”
“Bẩm phu nhân, bốn năm ba tháng ạ.” Lâm Tuyền cung kính đáp.
“Phải đó, lâu như .” Tô Vân Dao mỉm , từ trong tay áo lấy mấy tờ giấy, đưa cho bọn họ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Đây là khế ước bán của các ngươi. Từ hôm nay, các ngươi, đều là tự do .”
Lâm Tuyền và Thúy Lan , đều ngây .
Mấy hạ nhân phía bọn họ, càng lộ vẻ mặt dám tin.
“Phu nhân! Người… ý gì ạ? Có chúng sai điều gì, đuổi chúng ?” Khóe mắt Thúy Lan chợt đỏ hoe, giọng cũng mang theo tiếng nức nở.
Lâm Tuyền cũng đầy vẻ hoảng sợ, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Phu nhân! Một nhà già trẻ chúng , đều là do cứu về! Nếu , chúng bây giờ còn chẳng đang ăn xin ở ! Đại ân đại đức của , chúng kiếp cũng báo đáp hết ! Cầu xin đừng đuổi chúng mà!”
Các hạ nhân khác, cũng theo đó mà quỳ rạp xuống đất.
“Phu nhân, cầu xin đừng đuổi chúng !”
Tô Vân Dao trận thế của bọn họ cho chút đau đầu.
“Ôi da, các ngươi gì ? Mau lên !” Nàng vội vàng tiến lên, đỡ Lâm Tuyền và Thúy Lan dậy, “Ta khi nào đuổi các ngươi ?”
Nàng thở dài một tiếng, giải thích: “Ý của là, các ngươi còn là hạ nhân nữa. Các ngươi là tự do, thì đó, gì thì đó.”
Nàng Lâm Tuyền, nghiêm túc : “Lâm Tuyền, mấy năm nay, ngươi giúp Minh Viễn quản lý xưởng, tận tâm tận lực, tiền công hàng tháng trả cho ngươi, cộng thêm tiền chia lãi cuối năm, bạc ngươi tích cóp , e rằng đủ để mua một căn nhà lớn trong trấn, lão gia địa chủ . Ngươi thể mang vợ con, ngoài sống cuộc đời của .”
Nàng Thúy Lan: “Còn ngươi, Thúy Lan. Ngươi chăm sóc một nhà già trẻ chúng như , ngươi, cái nhà còn chẳng sẽ loạn thành . Sự vất vả của ngươi, đều thấy rõ. Ngươi cũng thể lựa chọn rời , hoặc, nếu ngươi , thể bỏ tiền, mở cho ngươi một quán ăn nhỏ trong trấn, với tay nghề của ngươi, việc ăn chắc chắn sẽ tệ.”
Những lời , là lời thật lòng của Tô Vân Dao.
Nàng từ hiện đại tới, trong xương cốt vốn quan niệm coi khác là nô tài.
Trong mắt nàng, Lâm Tuyền và Thúy Lan bọn họ, càng giống như và bằng hữu của nàng.
Giờ đây, điều kiện gia đình hơn, nàng cũng hy vọng bọn họ thể một con đường hơn, chứ cả đời hạ nhân.
Tuy nhiên, xong lời nàng, Lâm Tuyền và Thúy Lan , đều chút do dự lắc đầu.
Lâm Tuyền nữa quỳ xuống, , ánh mắt vô cùng kiên định.
“Phu nhân, những lời , chúng đều hiểu. Thiện ý của , chúng cũng ghi lòng. , chúng .”
Hắn ngẩng đầu, Tô Vân Dao, từng chữ từng chữ : “Mạng sống của một nhà chúng , đều là ban cho. Kiếp , chúng sẽ cả, cứ theo bên và các thiếu gia, tiểu thư, trâu ngựa cho . Đây là điều chúng cam tâm tình nguyện.”
“Phải! Phu nhân!” Thúy Lan cũng gạt nước mắt , “Có thể hầu hạ và các thiếu gia, tiểu thư, là phúc khí của chúng ! Nếu thật sự đuổi chúng , chúng … chúng cũng chẳng nơi nào để cả!”
Các hạ nhân khác, cũng nhao nhao phụ họa.
“Chúng ! Chúng ở Thẩm gia!”
Nhìn đôi mắt chân thành mà kiên định của bọn họ, trong lòng Tô Vân Dao, như thứ gì đó va mạnh, xót nghẹn.
Nàng hít sâu một , gật đầu.
“Được. Nếu các ngươi đều nguyện ý ở , cũng miễn cưỡng.”
…
Các con đều trưởng thành, gia nghiệp trong nhà cũng giao , hạ nhân cũng đều nơi chốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-235-the-gian-rong-lon-ta-muon-du-ngoan.html.]
Tô Vân Dao trở thành một “ nhàn rỗi” việc gì .
Ban đầu, nàng còn cảm thấy khá .
Mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh giấc, uống , hát, dạo phố, trêu chọc tức phụ, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn hạ tự tại.
cuộc sống như , qua một tháng, nàng chán.
Hai tháng, nàng bắt đầu cảm thấy vô vị.
Ba tháng, nàng quả thực sắp rảnh rỗi đến phát rồ .
Trong xương cốt nàng, vốn là thể yên.
Trước đây khi nữ cường nhân ở hiện đại, công việc mỗi ngày của nàng đều xếp kín mít, bận đến nỗi thời gian uống nước.
Bây giờ đột nhiên bắt nàng sống cuộc sống của cán bộ về hưu, nàng thực sự thích ứng nổi.
Không , tìm việc gì đó .
Tô Vân Dao suy nghĩ.
Hay là… Giang Nam xem Minh An một chút?
Ý nghĩ nảy , liền thể nào đè xuống nữa.
Nàng cũng xem, Giang Nam thời cổ đại, thật sự giống như trong sách miêu tả, cầu nhỏ nước chảy, mưa bụi mịt mờ .
Hơn nữa, Nhi tử một ở đó quan, nàng thật sự yên tâm.
Vừa thể qua đó thăm , tiện thể du sơn ngoạn thủy, thư giãn tâm tình.
Nói là .
Tô Vân Dao ý định của với nhà bữa tối.
“Cái gì? Nương, Giang Nam?” Thẩm Minh Viễn là đầu tiên nhíu mày.
“Phải đó.” Tô Vân Dao nhẹ nhàng, “Ta định vài ngày nữa sẽ khởi hành, thăm Minh An, tiện thể ở đó một thời gian.”
“Không !” Thẩm Minh Viễn nghĩ ngợi gì, liền trực tiếp từ chối, “Quá xa, đường an . Người một , chúng con yên tâm.”
“Ai một ?” Tô Vân Dao lườm một cái, “Ta để Lâm Tuyền và Thúy Lan cùng với , dẫn thêm mười mấy hộ vệ, thể an ?”
“Cũng !” Thẩm Minh Châu cũng sốt ruột, “Nương, từ chỗ chúng đến Giang Nam, xe ngựa nhanh nhất cũng một hai tháng đó! Đường xá xa xôi, vất vả như , thể chịu nổi?”
Chu Thiển Thiển cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phải đó, nương. Nếu nhớ nhị , thể bảo thư về, hoặc… đợi mãn nhiệm, chẳng sẽ về ? Người hà tất tự chuyến ?”
Tô Vân Dao ngờ, đề nghị của , cả nhà nhất trí phản đối.
Nàng chút vui.
“Sao ? Bây giờ , đều thông qua sự cho phép của các ngươi ?” Nàng sa sầm mặt, “Ta là nương của các ngươi, các ngươi là nương của ?”
Thấy Tô Vân Dao nổi giận, ba đứa trẻ đều rụt cổ , dám thêm lời nào.
vẻ mặt đó, rõ ràng vẫn là đồng ý.
Tô Vân Dao cũng , bọn chúng là lo lắng cho .
Nàng thở dài một tiếng, dịu giọng.
“Các ngươi cứ yên tâm, thể của , tự rõ, lắm. Vả , đời , còn từng xa nhà bao giờ. Trước đây điều kiện, bây giờ điều kiện , liền ngoài đó đây, ngắm thế giới bên ngoài. Các ngươi tổng thể cứ nhốt cả đời trong cái viện chứ?”
Lời nàng chút đáng thương.
Tam Thẩm Minh Viễn , đều chút lay động.