Ba chúng   đưa lên boong thuyền.
 
Nước biển sâu  thấy đáy, trông như vô tận.
 
Tên bắt cóc cầm đầu lên tiếng: "Tao ghét nhất  thấy tình nhân chia lìa. Tiểu mỹ nữ  tiếc mạo hiểm lên thuyền, cho các ngươi cơ hội mang theo một  ."
 
Trong nguyên tác,  quá hoảng loạn.
 
Hoàn   nghĩ tới, bọn bắt cóc  bắt  ,    thể cho đối phương chọn cứu ai  chứ!
 
Đáng lẽ  diệt khẩu  bộ mới đúng chứ!
 
Trừ phi,   mưu đồ từ .
 
Hứa Uyển vội vàng lên tiếng: "Em chọn Cố Hành."
 
"Mạnh Trĩ Đường, xin  cô, tha thứ cho  vì  xem tình yêu nặng hơn tình bạn."
 
Cố Hành gào lên: "Không, Trĩ Đường  thể chịu bất cứ tổn thương nào. Nếu  định chỉ  thể sống một ,  thà chọn em ."
 
Hứa Uyển mặt mày suy sụp: "Cố Hành, tình yêu  dành cho em nông cạn đến  ?"
 
"Không   thầm yêu em nhiều năm ,  em  đầu ,    còn  ở chỗ cũ nữa ?"
 
"Im ! Trước đây là    rõ lòng , bây giờ  chỉ cần Trĩ Đường."
 
Tốt lắm.
 
Hình tượng yêu đến bại não của nam chính  hề  đổi chút nào.
 
Chỉ thấy Hứa Uyển  hiệu bằng mắt, tên bắt cóc đẩy   boong tàu: "Được ! Tao sẽ thông báo gia đình cô đến nhận xác, yên tâm   mồi cá !"
 
Một lực mạnh đẩy  xuống biển.
 
Bên tai chỉ truyền đến tiếng  bi thương của Cố Hành: "Không!"
 
Khi tỉnh dậy,   trong bệnh viện.
 
Cảnh sát kể  chi tiết quá trình sự việc.
 
Vụ bắt cóc là do Hứa Uyển và Triệu Quân cấu kết, mục đích là mượn tay bọn cướp để    biến mất.
 
     cốt truyện,   thể  chuẩn  chứ!
 
  đặt thiết  theo dõi  con Labubu treo  túi xách.
 
Ngay khoảnh khắc  bắt ,   gửi tín hiệu cầu cứu cho gia đình.
 
Tại   bắt bọn tội phạm ?
 
Đương nhiên là để xác nhận tội trạng của bọn chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tri-duong-khong-lam-the-than/chuong-10.html.]
 
Bắt cóc là thật, đẩy  xuống biển là thật, hại  suýt c.h.ế.t đuối là thật.
 
Dù  luật sư giỏi đến mấy biện hộ, Hứa Uyển và Triệu Quân cũng  thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
 
Khi Cố Hành đến thăm ,   cũng  thương đầy .
 
Nghe ,  khi tận mắt chứng kiến   ném xuống biển,    "thức tỉnh cốt truyện" nguyên tác, tưởng rằng   thật sự chết.
 
Anh   nhảy xuống biển định vớt  lên.
 
Không thể  , Cố thiếu gia  tay thật hào phóng.
 
"... ..." Đường đường là tổng giám đốc Cố thị,  quỳ gối  giường bệnh của : "Trĩ Đường, xin  em,   bao giờ nghĩ sẽ xem em như   thế."
 
"Nói cho  , cảnh tượng em chìm   biển trong giấc mơ...   là thật ."
 
Người   mất mát thì mới tỉnh ngộ.
 
 ăn quả táo mà hộ lý  gọt sẵn, nhàn nhạt : "Cố Hành, là thật đấy."
 
Nếu    thức tỉnh ý thức, sống  một kiếp, chỉ  thể kết thúc bằng thảm cảnh.
 
"Chúng ,  còn cơ hội ở bên  nữa ?"
 
"Trừ phi   thể khiến thời gian  ngược, xóa bỏ ký ức của ."
 
Cố Hành buồn bã rời .
 
Cùng với đó, dần dần biến mất là những dòng bình luận: "Tuyệt vời quá, là đại nữ chủ sảng văn mới, chúng   cứu ."
 
"Không hiểu nổi, nữ chính nguyên tác    bắt cóc thiên kim nhà họ Mạnh chứ?"
 
"Tầm  hạn hẹp thôi! Nam chính đưa cô   nước ngoài, cho cô  tài nguyên, chỉ  ham hưởng thụ, dùng thủ đoạn nhỏ mọn để lừa tiền."
 
"Nữ chính thật sự lợi hại,  sớm đạp lên vai đàn ông mà lên, mượn thế lực để phất lên như diều gặp gió."
 
"Thấy ! Nam chính  khi  thương thì suy sụp tinh thần, nảy  ý định độn nhập  môn  Phật tử. Nữ chính hiện tại nhân cơ hội nuốt chửng bản đồ thương nghiệp của  ,  chút do dự."
 
Nhìn những dòng bình luận đổi mới,  khẽ nhếch môi .
 
  bao giờ cảm thấy dã tâm bừng bừng là một từ mang nghĩa .
 
Khoảnh khắc phát hiện  là nữ phụ ngược văn, trong lòng   sớm  suy nghĩ.
 
Nếu vận mệnh thuận theo ý ,  sẽ tin tưởng; nếu trái ý ,  sẽ vứt bỏ.
 
Linh hồn tự do, vĩnh viễn   giam cầm trong chông gai.
 
 sẽ một bước lên mây!
 
 sẽ mãi mãi là   chủ vận mệnh của chính .