6
"Công chúa.."  :
 
"Sẽ   nếu như, nhưng   thể  đổi thế đạo ."
7
Thẩm Liên mang thai, vốn dĩ nàng   chuyển đến viện độc lập, giờ  càng  lý do chính đáng.
Sau khi nàng  thai  liền  cho nàng động  việc may vá nữa, lúc rảnh rỗi nàng liền  ở hành lang ngắm hoa ngắm cỏ, để nha  đá cầu, chơi dây cho nàng xem, nàng là một   dễ thỏa mãn.
Ta đến thăm nàng, nàng kéo tay  đặt lên bụng ,  tủm tỉm: "Bảo bối, đây là mẫu  của con,   con  hiếu thuận với  đó."
Ta  nàng ngốc, lấy đồ trang sức mới  tặng cho nàng chọn, nàng  hì hì, cái nào  cũng thích,  dứt khoát cho nàng hết.
Nàng đón ánh nắng  cây trâm vàng, nụ  rạng rỡ như ánh mặt trời mùa xuân.
Ta nhẹ giọng : "Hầu gia  nạp thêm một di nương."
Là nha  hầu hạ ở thư phòng, dung mạo  bằng Thẩm Liên, nhưng cầm kỳ thi họa đều  một chút,  nét duyên dáng của   sách. Khi Cố Thanh Nhượng  việc, thường là nàng  ở bên cạnh mài mực.
Thẩm Liên sững , nụ  biến mất, lo lắng nắm lấy tay áo : "Phu nhân  thể để nàng  ở chính viện, cũng  thể đối xử với nàng   hơn ."
Thì  nàng  để ý điều .
Ta mỉm : "Đó là điều đương nhiên."
  ngờ vị di nương mới   to gan, nhân lúc   tham dự tiệc đầy tháng của Vĩnh Xương Bá phủ, liền đến chính viện khoe khoang quyền thế, chọc giận Thẩm Liên đến mức động thai khí.
Ai cũng   và Cố Thanh Nhượng coi trọng đứa bé  như thế nào, vị di nương mới  dám  càn, nhưng miệng lưỡi vẫn lợi hại,    nhiều lời khó .
Nàng   về việc  và Hầu gia ân ái như thế nào,  về việc Hầu gia sủng ái nàng   .
Nàng  : "Đừng tưởng  mang thai thì là kim tôn ngọc quý, phu nhân chỉ coi ngươi là công cụ sinh con,  khi sinh con  ngươi nghĩ  còn sống  ? Nhất định là vứt bỏ  giữ con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tri-nga-y/chuong-4.html.]
Thẩm Liên dựa  lòng   nức nở: "Nàng   thể vu khống phu nhân như , phu nhân là  , phu nhân thật lòng đối xử  với ,  cảm nhận ."
Ta rút khăn tay lau nước mắt cho nàng, sai  bịt miệng vị di nương mới, đánh mười roi  đuổi đến trang trại ở quê.
Buổi tối Thẩm Liên  nũng   ngủ cùng nàng, nàng  tiện di chuyển,  tắm rửa xong đang định qua thì Cố Thanh Nhượng đến. Hắn là   cốt khí, từ    từ chối ,   từng bước chân  chính phòng một  nào nữa.
Lần  chắc là vì chuyện của vị di nương mới.
"Triệu Tri Ý ngươi đồ độc phụ..."
Hắn cảm thấy  tàn nhẫn, lửa giận ngập tràn vì mỹ nhân,  còn  đến tiếng mắng  vang lên .
 khi  thấy  áo trắng mặt mộc, thần sắc bình thản thì giọng điệu  dịu xuống.
"Dù  Liên nhi cũng  , đánh một trận là  ,    nàng  câm, chuyện  truyền  ngoài cũng   cho thanh danh của nàng."
Ta giải thích: "Liên nhi hiền lành,    phạt nặng,   sẽ còn  thứ hai  thứ ba. Nữ tử mang thai mười tháng  dễ dàng,  thể cứ để nàng  chịu uất ức."
Thần sắc  phức tạp,   là may mắn  thất vọng: "Nàng đối xử với Liên nhi thật ,  nàng  chủ mẫu là phúc khí của nàng ."
"Hầu gia còn việc gì khác ?"
Hắn  , ánh mắt buồn bã, giọng  hòa  gió đêm, như đang lẩm bẩm: "Năm nàng mười lăm tuổi đánh  với lục lang của Lễ bộ Thượng thư, một  đấu với bốn  bọn họ, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy,  lóc om sòm, lúc đó  đang ở tửu lâu bên cạnh . Ta nghĩ cô nương  thật lợi hại,  thua kém nam nhi,      nào  phúc khí mới cưới  nàng.
"Lúc gặp mặt xem mắt nàng,   vui. Ta thấy nàng cũng  vẻ  vui,  nghĩ nàng hẳn là cũng hài lòng với . Ta  hiểu tại  bây giờ chúng   trở nên như thế .
"Tri Ý,"  nắm tay  trong lòng bàn tay, "Ta thật lòng  sống  với nàng, nàng   để ý đến Liên nhi,  tại    sống  với ?"
"Hầu gia,"  , "Ta quản lý sổ sách, quán xuyến phủ , kinh doanh cửa hàng và ruộng vườn, duy trì các mối quan hệ xã giao, chẳng lẽ   là sống  ?"
" nàng    cận với !"
"Hầu gia bác ái,  thể yêu  nhiều , nhưng  chỉ là nữ tử nhỏ bé, chỉ  thể yêu một ." Ta lặng lẽ  , chậm rãi rút tay về, "Hầu gia, như     , đừng gây thêm chuyện. Người   thể   cái    cái ."
Hắn  vẻ hiểu,   vẻ  hiểu.
Rõ ràng  đối xử với Thẩm Liên  .
Ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua lớp giấy cửa sổ chiếu  mờ ảo, ngoài rèm cửa, nha  nhỏ giọng : "Phu nhân, Liên di nương đòi gặp ,  nàng  sợ,   phu nhân ngủ  ."