Tri Xuân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-07 20:55:49
Lượt xem: 1,569

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn rời , cuộn trong chăn, ngừng trở .

 

Cảm thấy trong một luồng khí tức âm ỉ, chậm rãi trào dâng, khiến cả tâm trạng cũng trở nên mơ hồ, ẩm ướt.

 

Chắc là mấy ngày xông hoa độc mê tình quá nhiều, bản hít cũng ít.

 

Không hại Triệu Chinh Bắc, ngược khiến chính bồn chồn.

 

Chẳng lẽ, thể cũng động lòng với Triệu Chinh Bắc ?

 

07

 

Từ khi Triệu Chinh Bắc trở về, địa vị của trong hầu phủ bỗng chốc tăng vọt.

 

Thợ may đến đo đạc, thêu thùa ngớt .

 

Đám hạ nhân rón rén, giờ cũng đổi thái độ, tới tới lui lui bận rộn ngừng.

 

Thậm chí ngay cả vị thiên kim Tướng phủ vốn chẳng thèm đoái hoài gì đến , nay cũng sai nha mang bổ phẩm đến tận viện, còn gì mà phận dâu cùng nhà nên qua thiết nhiều hơn.

 

Tân Vũ nhận lễ, nhẹ giọng với

 

“Dạo vẫn nên tránh gặp nhị thiếu phu nhân thì hơn. Nghe hôm nhị công tử và nàng cãi dữ dội, nhị công tử tay đ.á.n.h . Nhị thiếu phu nhân là mạnh mẽ, một chưởng liền đ.á.n.h gãy tay nhị công tử. Hầu gia và phu nhân đang vì chuyện của đôi tiểu phu thê đó mà đau đầu thôi.”

 

Ta kinh ngạc hỏi: “Chẳng nhị công tử nổi tiếng là ôn hòa dễ tính ? Sao tự dưng tay đ.á.n.h ?"

 

Tân Vũ cũng thở dài: “Nô tỳ cũng rõ nữa. Nhị công tử tuy phong lưu háo sắc, nhưng đối xử với nữ nhân cực kỳ nhẫn nại, thì dỗ thiên kim Tướng phủ gả cửa.”

 

Chuyện của nhị phòng, chúng chỉ bàn đến đó là đủ.

 

Tân Vũ đến kho chọn chút lễ mọn để đáp lễ nhị thiếu phu nhân.

 

Trong phòng chợt yên ắng .

 

Ta tùy tiện cầm một quyển sách bên cửa sổ .

 

Thế nhưng xem mãi cũng chẳng thể tĩnh tâm .

 

Trong lòng cứ yên, nhớ đến giấc mộng đêm qua, càng thêm phiền muộn.

 

Tay khẽ vuốt viên bích độc châu đeo ở cổ tay, thầm nghĩ —

 

Những chuyện càng , càng khiến canh cánh.

 

Chi bằng ngủ luôn với Triệu Chinh Bắc, giải hết mối tâm ma cho !

 

Đang nghĩ thì, thật đúng là nghĩ gì gặp nấy.

 

Ngẩng đầu liền thấy Triệu Chinh Bắc dắt Lý Cảnh từ ngoài cửa bước .

 

Lý Cảnh vẻ mặt hào hứng: “Cha, hôm nay là đầu con cưỡi ngựa, cảm giác tồi chút nào!”

 

Triệu Chinh Bắc đáp: “Chờ con cưỡi thành thạo, sẽ tặng con một con ngựa thật .”

 

Hai , trông chẳng khác gì cha con ruột thịt.

 

Lý Cảnh chạm ánh mắt , nét liền cứng đờ .

 

Nó vội vàng hất tay Triệu Chinh Bắc , chút lúng túng và căng thẳng về phía .

 

Lý Cảnh chạy rửa tay, mang đến một đĩa điểm tâm, lắp bắp

 

“Con… con về muộn, ăn chút bánh lót , con nấu cơm ngay đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tri-xuan/chuong-7.html.]

 

C.h.ế.t tiệt, tiểu tử thúi , rõ ràng là chột !

 

Ta nhớ nụ mặt nó, nhớ lúc còn bé, nó cô đơn lớn lên một , lấy một đứa bạn chơi cùng.

 

Lũ trẻ trong làng đuổi theo mắng nó là “đứa con hoang”, còn nó thì quật cường lao đ.á.n.h .

 

Giờ nghĩ , nếu Lý Cảnh một cha như Triệu Chinh Bắc, thì lẽ cũng chẳng chuyện .

 

Dù trong viện nha , ma ma, nhưng vẫn chỉ ăn cơm do Lý Cảnh nấu.

 

Ngoài viện, Triệu Chinh Bắc đang múc một gàu nước lạnh, tùy ý rửa mặt mũi tay chân.

 

Tuy đang xuân, tiết trời lạnh, nhưng vẫn cởi trần dội nước, đủ thấy thể cường tráng đến nhường nào.

 

Hắn cũng chẳng vội phòng, mà thẳng bước tới bên cửa sổ.

 

Triệu Chinh Bắc vai rộng, eo thon, chân dài, vóc dáng thực sự mắt.

 

Ta bất giác nhớ đến giấc mộng đêm qua, hai chân quấn quanh eo , ép tường mà mặc sức giày vò.

 

Triệu Chinh Bắc cúi đầu, khẽ dùng trán chạm trán , thì thầm: 

 

“Phu nhân, ánh mắt nàng như nuốt chửng .”

 

Ta đặt tay lên lồng n.g.ự.c , chăm chú , từng chữ từng chữ chậm rãi

 

“Sáng nay đại phu đến bắt mạch, thể hồi phục. Chỉ là uống t.h.u.ố.c bổ nhiều, khí huyết phần dâng cao, cần phu quân hỗ trợ một chút.”

 

Yết hầu Triệu Chinh Bắc khẽ trượt lên xuống, nắm lấy cổ tay .

 

Hắn nghiêng , bóp nhẹ lấy eo , bế thẳng ngoài.

 

Hai chúng tay trong tay, mặt mày bình thản mà thong dong bước .

 

Dĩ nhiên, thể chuyện trong phòng.

 

Hồng Trần Vô Định

Giữa ban ngày ban mặt, tớ qua tấp nập, mà Lý Cảnh thì chẳng khi nào sẽ đột nhiên xông .

 

Vừa đến cửa, chạm mặt Tân Vũ.

 

Nàng hành lễ hỏi: “Công tử, thiếu phu nhân, hai định ngoài ? Có cần nô tỳ chuẩn xe ngựa ?”

 

Triệu Chinh Bắc ngắn gọn súc tích: “Không cần.”

 

Tân Vũ càng thêm nghi hoặc, ánh mắt như hỏi: Sắp đến giờ cơm trưa , gấp gáp ngoài gì thế?

 

Ta mỉm nhàn nhạt, đáp lời: “Dưỡng bệnh lâu ngày, trong lòng phần buồn bực, phu quân đưa hoa viên giải sầu một lát."

 

Tân Vũ nhịn , lè lưỡi trêu: 

 

“Công tử với thiếu phu nhân thật đúng là ân ái hết mực. Có điều năm nay trong hoa viên nhiều ong, bọn nô tỳ đang cho bắt hết. Hai cẩn thận chút, đừng để đốt.”

 

Quả nhiên, khi chúng ngang qua hoa viên, liền thấy một đám gia nhân cầm vợt bắt ong, khung cảnh phần hỗn loạn.

 

Triệu Chinh Bắc bỗng dừng chân, hỏi: “Phu nhân nuôi con vật nhỏ nào , sợ bắt nhầm ?"

 

Ta ngẩng đầu, lúc thấy một con ong dữ vợt bắt trúng, đang vùng vẫy trong lưới.

 

Ta bình thản đáp: “Phu quân đùa , lấy thời gian mà nuôi thú cưng?”

 

Chúng rẽ một con đường khác, bỗng ép tường, ngửa đầu lên, mỉm

 

“Nếu thật sự nuôi, tất nhiên sẽ nuôi một con ch.ó con như phu quân.”

Loading...